[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 40: Chương 40: Chủ động mở miệng gọi anh (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nói rồi cô ấy dẫn Thẩm Vi Vi vào bên trong, rẽ qua hai khúc cua rồi đến một chỗ khác, chỗ này không những ít người mà trên đất còn có rất nhiều rau dại, nhiều hơn nhiều so với sườn đồi bên ngoài.

“Ở đây tốt thật.” Thẩm Vi Vi cười nói, mặc dù cô không bài trừ việc hòa đồng với mọi người, nhưng lúc nãy có quá nhiều người, ồn quá khiến cô đau đầu.

Đỗ Tiểu Quyên cười cười: “Tất nhiên rồi, chỗ này là do em với chị dâu Cao phát hiện ra lúc trước, ở đó có một cái cây lớn chắn ngang, nên bình thường mọi người không đến đây.

Chị dâu Cao

Đột nhiên nghe thấy một cái tên lạ hoắc, Thẩm Vi Vi có hơi nghi ngờ, chỉ là nghe giọng điệu của Đỗ Tiểu Quyên, có vẻ quan hệ của cô ấy với người này không tồi, nhưng nhiều ngày như vậy rồi, cô vẫn chưa từng gặp chị vợ quân nhân họ Cao này, hay là chị ấy đã về nhà rồi?

Đỗ Tiểu Quyên không chủ động giải thích, Thẩm Vi Vi cũng không hỏi nhiều, hai người đặt giỏ xuống rồi bắt đầu đào rau dại.

Tháng ba là mùa rau dại sinh trưởng, rau cần tây hay dương xỉ dại gì đó đang đúng mùa hái, đặc biệt còn có một loại gọi là rau tề thái, kiếp trước Thẩm Vi Vi đã từng nghe về loại rau này, thứ này có giá trị dinh dưỡng cao, đặc biệt tốt cho mắt, nên cô cố tình đào thêm một ít.

Đỗ Tiểu Quyên chỉ vào phía sau lưng: “Bên kia vẫn còn hương thung và cây du tiền, nhưng mà đã bị tranh từ lâu rồi, chúng ta chỉ có thể đợi đến sang năm thôi.”

Mặc dù nhà nào cũng có vườn rau riêng, dù là rau thì thời buổi này cũng cần phải ăn dè, vậy nên vào thời điểm này hằng năm, mọi người đều lũ lượt kéo nhau lên núi hái hết những thứ ăn được về.

Du tiền và hương thung vỗ dĩ đã không nhiều, Thẩm Vi Vi tới quá muộn, bây giờ trên cây đã chẳng còn lại gì.

Nghĩ tới đây Thẩm Vi Vi thấy rất tiếc, cô thích ăn hương thung, nhất là dùng rau này để xào trứng, hương vị phải nói là rất tuyệt, cô nhìn về phía trong núi: “Chỉ có ở đây mới có hương thung sao?”

“Trong núi nhất định còn có nhiều, nhưng ở tận sâu bên trong, cực kì nguy hiểm, chúng ta không thể dễ dàng đi vào được.” Đỗ Tiểu Quyên sợ cô chạy lung tung nên đặc biệt dặn dò cô.

Thẩm Vi Vi cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, mặc dù cô biết đi săn, nhưng một mình vào núi cũng không an toàn, khó khăn lắm cô mới giành lại được mạng sống, sao lại không trân trọng cho được.

Hai người nói chuyện, động tác trên tay cũng không chậm, lại thêm hai đứa trẻ, trong chốc lát trong rổ đã đầy hơn phân nửa.

Thẩm Vi Vi đứng dậy: “Tiểu Quyên, chị vào trước xem có măng không, Đại Phúc Tiểu An cũng đi.”

Đại Phúc nghe vậy lập tức đứng dậy, Tiểu An có hơi không muốn đi: “Con sắp làm xong rồi.”

Mẹ đã bảo rồi, nếu như cậy có thể lấp đầy cái giỏ nhỏ của mình thì sẽ có hai bông hồng đỏ, vừa đủ cho hai bữa cơm một ngày, cậu không muốn làm thêm việc nữa.

Thẩm Vi Vi nói: “Nếu như con đi, mẹ sẽ cho con thêm một bông.”

Tiểu An: “Vâng ạ.”

Còn có chuyện tốt như vậy.

Vậy cậu nhất định không thể bỏ lỡ.

Cái mông nhỏ vặn vẹo đứng dậy, thậm chí còn chạy tới trước mặt Thẩm Vi Vi, lớn tiếng nói: “Nhanh lên nào.”

Chỉ cần có được hoa hồng miễn phí thì lưng không đau, chân không tê nữa, sở hữu động lực vô hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.