Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rừng trúc phải đi một lúc mới vào, măng ở đây mọc sớm, trung tuần tháng hai đã bắt đầu có rồi, mỗi lúc đến thời gian này, khắp nơi trong rừng trúc toàn người với người, măng trúc làm được nhiều món lại còn ngon, ai cũng muốn đào thêm.
Đỗ Tiểu Quyên nói bên này đã không còn măng, Thẩm Vi Vi bắt đầu tự hỏi có thể nhặt được những gì còn sót lại không, nhưng nhìn một vòng chung quanh nhận ra thực sự không còn gì, chỉ còn lại một vài cây măng đã lớn, bắt đầu lột vỏ măng ra rồi.
Loại măng này không được coi là mềm, ăn vào chắc chắn không ngon, nhưng đây chính là thứ Thẩm Vi Vi cần.
“Sai lại không đi nữa?” Tiểu An nghiêng đầu hỏi, lẽ nào đã đến nơi rồi sao?
Cậu có linh cảm chuyện này không đơn giản như vậy, nếu không mẹ chắc chắn sẽ không dùng một bông hoa hồng để đổi với cậu.
Quả đúng như dự đoán, giây tiếp theo Thẩm Vi Vi cười híp mắt, nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Trò chơi.
Tiểu An đột nhiên cảnh giác, mặc dù ngày nào cậu cũng cùng bạn bè chơi trò chơi, nhưng sao cậu cứ cảm thấy “trò chơi” mà mẹ nhắc đến không bình thường.
Không chỉ cậu, ngay cả Đại Phúc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ nhìn qua phía này.
“Đơn giản lắm, hai đứa một đôi, một mình mẹ một đợi, thi hái măng, trong thời gian quy định ai hái được nhiều măng hơn, người đó sẽ thắng.” Thẩm Vi Vi nói.
Hái măng
“Tại sao lại thi cái này”. Tiểu An thấy khó hiểu.
Tại sao?
Tất nhiên là vì đã đến lúc tiến hành bước thứ hai của “kế hoạch” rồi.
Thẩm Vi Vi muốn hai đứa trẻ làm lành, nhưng cô cũng biết hai đứa trẻ này đứa nào cũng bướng, chỉ đành từ từ.
Trước đây để hai đứa chào hỏi nhau chỉ là bước đầu tiên để hai đứa làm quen với nhau, giờ cũng hòm hòm rồi, có thể làm được những thứ khác rồi.
“Thế này nhé, chỉ cần hai đứa thắng, mẹ đã đáp ứng mỗi đứa một điều kiện.”
Tiểu An lập tức có hứng thú: “Điều kiện nào cũng được ạ, không cần có hoa hồng cũng được ăn cơm sao?”
Cậu bé không muốn gọi anh Đại Phúc, quả thực quá đau khổ, cậu bé cũng không muốn làm việc nữa, ngày nào cũng làm mệt lử, còn không có cả thời gian để đi chơi.
“Đúng vậy.”
“Vậy con đồng ý.” Tiểu An không chút suy nghĩ, nói.
Đại Phúc ở bên cạnh cũng gật đầu: “Con cũng đồng ý.”
“Được, có điều nếu như mẹ thắng, mẹ sẽ là người đưa ra điều kiện, hơn nữa cũng không được phép nuốt lời.” Thẩm Vi Vi cười nói.
“Chắc chắn rồi, con là nam tử hán, tuyệt đối không nuốt lời.” Tiểu An ưỡn ngực nói.
“Quyết định vậy đi.” Tâm trạng Thẩm Vi Vi rất tốt, chỉ sang bên kia. “Mẹ sang bên kia hái, chúng ta không can thiệp lẫn nhau, hai mươi phút nữa chúng ta tập hợp.”
Lúc cô kết hôn, Trình Diễm đã mua một chiếc đồng hồ làm của hồi môn, nhưng đã bị Tiếu Cúc Hoa lấy trộm, vì việc hôm nay, cô đã đặc biệt tìm Đỗ Tiểu Quyên để mượn chiếc đồng hồ.
Thẩm Vi Vi cho hai đứa xem đồng hồ rồi mới xách giỏ rời đi.
Sau khi cô rời đi, hai đứa trẻ xắn tay áo bắt đầu nhổ măng, vỏ măng rất sắc, sợ sẽ làm xước tay hai đứa nhỏ, Thẩm Vi Vi còn đặc biệt chuẩn bị găng tay, dặn bọn trẻ không được cởi ra.
Lúc đầu, hai đứa trẻ đều tưởng rằng hái măng rất dễ dàng, măng sẽ rơi ra khi tay dùng sức, nhưng sau khi chúng thực sự hái mới nhận ra rằng hái măng quá khó.