[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1: Chương 1: Đếm ngược xuyên qua (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mẹ ơi, con đói.”

Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở.

Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát.

“Mẹ có-------“

Có cái gì ấy nhỉ?

Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả.

Khoảnh khắc kế tiếp.

Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh.

Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt.

Cô chợt thở phào.

May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô.

Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.”

Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng.

Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.”

Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực.

Cũng may đây là mơ.

Con gái của cô------ Miên Miên, mỗi ngày ở trong nhà nghìn vạn, thức dậy có hơn trăm bộ quần áo có thể lựa chọn, càng có vô số thức ăn để chọn.

Ra cửa có xe, ở nhà có bảo mẫu.

Cho tới giờ là cô gái nhỏ được cô nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay mà lớn.

Nghĩ tới đây.

Thẩm Mỹ Vân có hơi may mắn, kể từ khi ly hôn cùng chồng, cô được chia tài sản nghìn vạn.

Một mình mang theo con gái, cuộc sống ngược lại cũng rất thoải mái.

Trong lúc mơ màng, cô nghĩ, nếu cô không giúp được cô bé trong mơ.

Vậy cũng chỉ có thể sáng sớm mai chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho Miên Miên.

Bánh rong biển tôm tươi, phô mai viên nấm truffle, sandwich bơ đậu phộng cùng trái cây đông lạnh, tôm hùm trứng Benedict, sinh tố kem bơ sáu màu.

Thân là mồ côi ba mẹ, cô luôn muốn đưa những thứ tốt nhất bày ra trước mặt con gái.

Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân dậy thật sớm để chuẩn bị.

Nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, thường chỉ cần nấu kiểu đơn giản nhất, sau nửa tiếng Thẩm Mỹ Vân bận rộn.

Quyết định làm một bàn ăn sáng Michelin.

Nhà bọn họ sạch sẽ vệ sinh có dinh dưỡng, còn thích hợp cho bạn nhỏ thỉnh thoảng tăng bữa, ngoại trừ đắt, căn bản không bệnh tật gì.

Lúc Thẩm Miên Miên thức dậy, chuyện đầu tiên chính là tìm mẹ, mắt to mông lung tìm trong phòng ngủ một vòng.

Cô bé chân trần nhảy xuống giường, lộ ra chân nhỏ trắng nõn non mềm như ngó sen.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, thì thấy một bàn bữa sáng thịnh soạn trong phòng ăn.

Ánh mắt cô bé lúc này sáng lên, mềm mại nói: “Oa!”

“Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật sao?”

Thẩm Mỹ Vân cười đến ôn nhu: “Không phải, đây là mẹ chúc mừng, Miên Miên của mẹ lại trưởng thành thêm một ngày.”

“Đúng rồi, nhanh đi rửa mặt đi, tới ăn cơm.”

Miên Miên năm tuổi, đã tự mình rửa mặt.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân ly hôn, tuy muốn bù đắp toàn bộ tình yêu cho con gái, cô sủng ái nhưng không chừng chiều đối phương.

Con gái bảo bối Miên Miên nên làm, cô sẽ dạy cho con bé.

Đúng lúc này.

Điện thoại Thẩm Mỹ Vân vang lên, thấy là chồng trước điện tới, cô vô thức nhíu mày.

Miên Miên tò mò nhìn lại, Thẩm Mỹ Vân khoát khoát tay, ý bảo cô bé đi vào phòng vệ sinh.

Miên Miên ngoan ngoãn dạ một tiếng, dựa vào lòng Thẩm Mỹ Vân, thanh âm ngọt như sữa: “Mẹ ơi, Miên Miên yêu mẹ.”

Thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có động lực, cô cầm điện thoại đi lên sân thượng.

Cố ý đóng cửa sổ lại, vì tránh con gái bảo bối.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Thái độ Thẩm Mỹ Vân rất là lãnh đạm, cô và chồng là tự do yêu đương, kết hôn ba năm mới có con.

Chỉ là, người ta nói có con mới là lúc khảo nghiệm tình cảm vợ chồng.

Đối với hôn nhân Thẩm Mỹ Vân mà nói, quả thực cũng là như vậy.

Người chồng tốt nghiệp đại học 985 có trình độ cao, vậy mà trọng nam khinh nữ.

Sau khi biết cô sinh con gái, lúc này sắc mặt thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.