Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay sau đó, thì nói ra điều kiện, phải tiếp tục sinh đứa thứ hai, mãi cho đến khi sinh con trai mới thôi.
Thân phận cùng là con gái, Thẩm Mỹ Vân lại có trình độ đại học, đương nhiên sẽ không đồng ý.
Về sau hôn nhân cũng phát triển giống như thế, từ ân ái ngọt ngọt dần đi đến diệt vong.
Chỉ là, cũng may lúc ly hôn, đôi bên đều thẳng thắn.
Cô chia một nửa tài sản của công ty đối phương, để cho đối phương tổn thương gân cốt.
Lúc Thẩm Mỹ Vân rơi vào hồi ức, thanh âm của đối phương từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.
“Em suy nghĩ thế nào? Miên Miên thuộc về anh, anh không thể sinh con, Miên Miên là con gái duy nhất của anh, tài sản anh dốc sức, tương lai đều thuộc về con bé.”
Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân lạnh lùng nói: “Anh mơ tưởng.”
Năm năm, con gái là một mình cô nuôi lớn, đối phương chưa từng có trách nhiệm làm ba một ngày nào.
Bây giờ muốn trở về cướp con gái?
Đây quả thực là người ngốc nói mê.
“Mỹ Vân, em không nên u mê không tỉnh ngộ, em biết, lấy giá trị con người và thủ đoạn của anh bây giờ, anh có năng lực đoạt lại con gái.”
Nhắc tới cũng đúng là buồn cười.
Từ sau khi đôi bên ly hôn, sự nghiệp của chồng trước phát triển không ngừng.
Càng ngày càng nóng vội muốn có một đứa con trai, có thể kế thừa sự nghiệp.
Chỉ là, ông trời dường như không theo ý người, càng nghĩ muốn cái gì, thì càng mất đi cái đó.
Chồng trước mấy năm này quá mức mệt nhọc, mắc chứng vô tinh, đời này không bao giờ có khả năng có con của mình nữa.
Đối phương lúc này mới quay đầu lại, nhớ tới mình còn có đứa con gái.
Chỉ là, anh ta dường như quên mất, năm đó khi biết đứa con gái này ra đời, anh ta có bao nhiêu thất vọng và ghét bỏ.
“Tôi sẽ không đồng ý giao Miên Miên cho anh.”
Giọng nói Thẩm Mỹ Vân kiên quyết, năm năm trước đối phương vì Miên Miên là con gái mà ghét bỏ con bé.
Sau nhiều năm như vậy, nếu ngộ nhỡ đối phương có thể lần nữa có con.
Con gái cô nâng niu trong lòng bàn tay, có phải sẽ bị đối phương vứt bỏ như giày dép hay không?
Cô tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra.
“Ba ngày.”
Bên kia dường như không có kiên nhẫn.
“Anh cho em ba ngày suy nghĩ, nếu như em vẫn giữ thái độ đó, đừng có trách anh thủ đoạn cứng rắn.”
Việc này đối với người có gia thế bọn họ, muốn đoạt lại đứa bé trong tay người thường không có bối cảnh.
Đây quả thật là chuyện dễ dàng.
Thẩm Mỹ Vân nghe thế, cắn chặt hàm răng, hung ác nói: “Triệu Kiến Vũ!”
“Anh đón Miên Miên về nhà trải qua cuộc sống tốt đẹp, không phải ngược đãi con bé! Sau này tài sản hàng tỉ của anh, đều thuộc về con bé.”
“Thẩm Mỹ Vân, em không nên làm chậm trễ tiền đồ Miên Miên.”
Nói quang minh chính đại.
Thực tế lý do phía sau, chẳng qua buồn cười đến cực kỳ.
Thẩm Mỹ Vân cắn răng, ép buộc bản thân giữ tỉnh táo, cô biết điểm yếu và thói quen đối phương.
“Miên Miên là mạng của tôi.”
Bên kia nghe nói như thế, quả nhiên trầm mặc chốc lát.
“Anh cần một người thừa kế, xin lỗi.”
“Nếu như em đồng ý, anh có thể bù đắp cho em, cho em quay về tiếp tục làm bà Triệu phong quang vô hạn.”
Nhưng----- đương nhiên là có điều kiện.
Thẩm Mỹ Vân nhắm mắt, giữa bọn họ từ yêu nhau đến phản bội rồi đến quyết liệt.
Sáu năm.
Bọn họ cũng đều biết, mình không thể trở về.
Tựa như gương vỡ không cách nào lành.
Cho dù miễn cưỡng đoàn tụ, bên trên cũng đều là vết rách.
Huống chi, giữa bọn họ, còn cách một Miên Miên, đôi bên đều muốn đứa bé này.
“Mỹ Vân, em suy nghĩ thật kỹ.”
“Ba ngày, là giới hạn anh có thể đồng ý.”
“Mặc kệ em có đồng ý hay không, anh sẽ đi đón Miên Miên.”
Đây mới là mục đích cuối cùng của anh ta.
Con mới là thứ anh ta mong muốn.
Thân là thương nhân, vì mục đích có thể không từ thủ đoạn.