[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba

Chương 48: Chương 48: Cô vợ nhỏ ngốc nghếch 2




“Vậy ngày mai anh đi nộp đơn xin phép đi, đợi đơn xin phép được duyệt, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu của em ở trên người em.”

Nói xong, Khương Nghiên lại nhớ ra một chuyện: “Không nộp đơn xin phép, vậy có chỗ ở không? Em có phải ở nhà khách của quân khu không?”

Thời đại này mọi thứ đều là quốc doanh, cơ bản mỗi đơn vị đều có nhà khách của riêng mình, chỉ là điều kiện tốt xấu khác nhau.

Lục Vân Sinh trả lời: “Có chỗ ở, đơn vị đã phân cho anh một cái sân, hai ngày nay anh đã dọn dẹp đơn giản, đợi em đến rồi, muốn mua sắm thêm gì thì chúng ta đi mua.”

Hai người vừa đi vừa bàn bạc, trong nhà còn cần mua sắm thêm những gì.

Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Khương Nghiên trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, bây giờ lại rất hài lòng với Lục Vân Sinh, rất thuận lợi đã vào vai người vợ.

Tính cách lạc quan của cô cũng kéo gần khoảng cách của hai người, Lục Vân Sinh cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ đang tỉ mỉ lên kế hoạch bên cạnh, ánh mắt ngày càng nồng nhiệt.

Ra khỏi ga, Khương Nghiên nhìn thấy Vu Lộ Lộ và những người khác, họ đang chuyển đồ lên xe bò.

Bên cạnh đậu một chiếc xe quân sự màu xanh lá cây, Khương Nghiên nhìn sang, Lục Vân Sinh kịp thời giải thích: “Chiếc xe đó là do anh lái đến, quân khu cách đây ba giờ đi xe.”

Nhìn Lục Vân Sinh, lại nhìn Vu Lộ Lộ bên kia, Khương Nghiên biết rằng một số người sắp phải nhảy dựng lên rồi.

Đến bên chiếc xe quân sự, Lục Vân Sinh lấy ra một hộp cơm bằng nhôm và một bình nước quân dụng đưa cho Khương Nghiên, sau đó để đồ của cô vào cốp xe.

Khương Nghiên mở ra xem.

Trong hộp cơm có hai chiếc bánh bao trắng, cô cầm một chiếc lên nếm thử, thì ra là nhân thịt lợn cải trắng.

Ước chừng là anh nghĩ cô suốt đường chỉ ăn lương khô, nên lúc đến cố ý mang theo hai chiếc bánh bao thịt và nước, hơn nữa bánh bao và nước đều ấm.

Thật chu đáo!

Thật biết quan tâm, nghĩ đến người đàn ông ưu tú như vậy lại thuộc về mình, Khương Nghiên lại cười tít mắt.

Đi vài bước đến bên Lục Vân Sinh, Khương Nghiên nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Đóng cốp xe lại, Lục Vân Sinh cúi đầu nhìn Khương Nghiên ngoan ngoãn xinh đẹp, đôi môi mỏng nở một nụ cười: “Em vì anh mà vất vả đường xa, đây là việc anh nên làm.”

Sự ngọt ngào của hai người khiến một số người đối diện đau nhói, Vu Lộ Lộ tức đến mức miệng muốn bĩu ra.

Người đàn ông này có phải mắt bị mù không, Khương Nghiên là người phụ nữ xấu xa đó tốt ở điểm nào?

Triệu Xuân Hoa cũng đầy sự đố kỵ, cô ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến người đàn ông như vậy, nhưng Khương Nghiên lại đi xem mắt mà có được.

Cô ta dựa vào cái gì chứ?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.