[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba

Chương 49: Chương 49: Cô vợ nhỏ ngốc nghếch 3




Nhìn Lục Vân Sinh như vậy, Khương Nghiên muốn ôm anh hôn một cái, nhưng nghĩ đến việc mình đã ba ngày không tắm, thôi vậy.

Lục Vân Sinh nào biết được suy nghĩ cuồng nhiệt bốc đồng của cô vợ nhỏ, kéo Khương Nghiên đi về phía xe, mở cửa ghế phụ lái, để Khương Nghiên ngồi lên.

Vì nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô ngồi ô tô, Lục Vân Sinh vừa giải thích vừa thắt dây an toàn cho cô, sau đó tự mình đi từ phía trước xe vòng sang ghế lái.

“Tạm biệt.”

Khương Nghiên nằm bò ra cửa sổ xe, nhìn Vu Lộ Lộ ở đằng xa đắc ý vẫy tay, nhất định phải chọc tức con nhóc Vu Lộ Lộ này.

Vu Lộ Lộ bị Khương Nghiên chọc tức, giật phắt chiếc túi vải mà Triệu Xuân Hoa đang cầm giúp cô ta, tức giận ngồi lên xe lừa.

Triệu Xuân Hoa tiếc nuối nhìn chiếc túi vải trên tay, đuổi theo Vu Lộ Lộ nói: “Lộ Lộ, suốt đường sẽ rất xóc, để tôi cầm giúp cậu, đừng làm rơi xuống đường.”

Vu Lộ Lộ đang tức giận, ai đụng vào ai xui xẻo: “Sao cô thích xen vào chuyện của người khác vậy, đồ của tôi tôi không tự cầm được sao? Nhất định phải để cậu cầm.”

Triệu Xuân Hoa hận không thể tát Vu Lộ Lộ một cái, nhưng vẫn nhịn xuống, ủy khuất nói: “Lộ Lộ sao cậu lại nói tôi như vậy, tôi không phải là vì muốn tốt cho cậu sao.”

“Hừ.”

Lúc này Vu Lộ Lộ chỉ muốn phát tiết cảm xúc, cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao Triệu Xuân Hoa vẫn luôn là nơi cô ta trút giận.

Triệu Xuân Hoa ấm ức ngồi lên xe lừa, nước mắt trong hốc mắt không ngừng lăn, một thanh niên trí thức vừa đến tập trung nhìn không được, tự cho là chính nghĩa lên tiếng:

“Tôi nói đồng chí Vu Lộ Lộ này, không cần phải quá cay nghiệt như vậy chứ, Triệu Xuân Hoa chỉ giúp đỡ tốt bụng thôi, cô có cần phải ra vẻ ra lệnh, lớn tiếng quát mắng như vậy không?”

Vu Lộ Lộ càng tức hơn, bây giờ ai cũng có thể đến dẫm lên cô ta sao? Trực tiếp cãi lại: “Liên quan gì đến anh? Quản tốt bản thân mình rồi hãy nói.”

Ô tô chạy nhanh trên đường, Khương Nghiên nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, nhưng trong mắt lại không có gì kinh ngạc.

Tuyến đường mà tàu hỏa đi qua gần như là núi hoang và đồng không mông quạnh, nhưng đường bộ lại nối liền thành phố và nơi tập trung dân cư, những nơi này phản ánh tình hình thực tế của một quốc gia và nhân dân.

Ra khỏi nhà ga, Khương Nghiên vẫn luôn chú ý quan sát cảnh tượng xung quanh.

Cô chỉ có một cảm nhận.

Đó chính là nghèo.

Hơn nữa càng đi xa khỏi nhà ga, cảm giác này càng rõ rệt.

Nếu không biết rõ mình đã xuyên không đến những năm bảy mươi, cô còn tưởng mình đến một vùng núi nghèo nào đó.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.