[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba

Chương 3: Chương 3: Xuyên vào những năm 70, cái tát đùng đùng vang dội (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Còn những cô gái ở dưới nông thôn không có học thức muốn gả tới hưởng phúc thì lại khiến nhà họ Lục chướng mắt, một tới hai đi cứ thế đến khi Lục Vân Thăng 25 tuổi.

Trước đó không lâu, ba nuôi nguyên chủ là Khương Nguyên cùng người khác cạnh tranh chức phó chủ nhiệm của hội cách ủy, không biết nhận được tin tức từ chỗ nào mà cấp trên xem trọng một đối thủ cạnh tranh khác thế là liền có lần ra mắt này của nhà họ Khương cùng nhà họ Lục.

Nói trắng ra là chính là giao dịch.

Khương Nghiên gả cho Lục Vân Thăng, mà nhà họ Lục giúp Khương Nguyên lấy chức phó chủ nhiệm.

Mà từ đầu tới đuôi, nguyên chủ đều bị một nhà ba người này làm mơ mơ màng màng.

Hai ngày trước, nguyên chủ sớm về nhà, nghe thấy Diệp Xuân Lan cùng Khương Nguyên thương lượng việc này cho nên phát điên, đại náo nhà họ Khương.

Ở niên đại này, người chồng vô sinh cũng không khá hơn người vợ vô sinh bao nhiêu, hơn nữa Lục Vân Thăng còn nhậm chức tại phương nam, điều kiện vô cùng gian khổ.

Còn có không biết tin đồn từ đâu ra nói tính cách của anh nóng nảy, sẽ động thủ đánh người.

Dù sao thì anh cũng là lính. Một quyền đánh xuống thì người bình thường cũng không còn lại nửa cái mạng, như vậy thì làm sao mà một cô gái có thể chịu được một trận đánh của anh.

Không chỉ phải tuân thủ sống như quả phụ mà còn có nguy hiểm sẽ bị đánh chết, đương nhiên là nguyên chủ không muốn.

Mà sự phản kháng của cô cũng chọc giận Khương Nguyên, bị ông ta nhốt ở trong phòng cho tỉnh táo lại.

Thấy Khương Nghiên cười không sợ hãi, không hề sợ dáng vẻ của mình thì Diệp Xuân Lan nhíu mày, càng không thích Khương Nghiên.

Nhưng vì chuyện lớn của chồng cho nên bà ta vẫn cô gạt ra một nụ cười: “Nghiên Nghiên, từ nhỏ đến lớn mẹ vẫn chưa từng yêu cầu con cái gì, lần này con nhất định phải giúp ba. Mặc dù Lục Vân Thăng có chút lớn tuổi nhưng cậu ấy là trại trưởng. Tiền đồ vô lượng. Người chồng lớn tuổi sẽ thương con, nếu con gả đi thì cậu ấy nhất định sẽ đối xử tốt với con, những ngày an nhàn của con vẫn còn ở phía sau mà.”

Khương Mạt cũng lên tiếng nói: “Khương Nghiên, mày đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu không có nhà tao làm chỗ dựa thì mày xứng với Lục Vân Thăng sao.”

Tiểu tiện nhân được gả đến chỗ tốt như thế khiến trong lòng Khương Mạt rất không thoải mái, tại sao lại để cho cô chiếm hết chuyện tốt.

“Ha ha.” Khương Nghiên xì khẽ một tiếng, lập tức vạch mặt, cô cũng không cần lo giữ thể diện cho ai nữa mà cường ngạnh mắng: “Các người hoàn toàn không đề cập đến chuyện Lục Vân Thăng không thể sinh, nếu đã tốt như thế thì sao cô không gả cho anh ta.”

“Mày...” Khương Mạt tức đến mức không thở nổi, trực tiếp quay mặt sang một bên, nếu nhìn nhiều thì cô ta sẽ bị tiện nhân này chọc cho tức chết.

Trong lòng Diệp Xuân Lan hơi kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.