[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục

Chương 23: Chương 23: Bánh rán rau rừng (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tả Cánh Thành bước ra khỏi chỗ thanh niên tri thức, nhưng lại lập tức giật mình sửng sốt.

Bởi vì anh không biết nhà Tô Tầm Vị ở đâu.

Anh đang định hỏi đường từ một thím đứng ở ven đường thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Thanh niên tri thức Tả?”

Tả Cánh Thành quay lại thì thấy đó là Tô Tầm Vị.

Cô đang đeo một chiếc giỏ trên lưng, cầm một chiếc rìu trên tay, nhìn trang phục của cô giống như đang muốn lên núi.

“Không phải anh đang làm việc ở chỗ thanh thiếu có học thức sao? Có chuyện gì à?” Tô Tầm Vị khách khí hỏi.

Tả Cánh Thành nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Tôi muốn hỏi đường về nhà cô, để nhờ mẹ cô dạy tôi cách nấu món bánh canh.”

“Nấu bánh canh? Sao đang yên đang lành anh lại muốn học nấu bánh canh?” Tô Tầm Vị có hơi nghi hoặc hỏi thăm.

Sắc mặt Tả Cánh Thành vẫn không thay đổi, nói: “Tôi đã bị chuyển xuống làm việc ở phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn duy nhất cho buổi chiều nay chỉ là một bịch mì dày, tôi không nghĩ ra được làm món gì khác, chỉ có thể nấu một nồi bánh canh, nhưng tôi chưa làm bao giờ, nên muốn xin mẹ cô chỉ bảo.”

Tả Cánh Thành người đến từ thành phố, là một người đàn ông trưởng thành đang đi học, sao biết nấu ăn?

Cho dù có nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ lãng phí đồ ăn chứ đừng nói đến chỉ một bịch mì dày?

Tô Tầm Vị không phải là kẻ ngốc, sau một lúc suy nghĩ là đã hiểu, đây nhất định là do Lục Vân Hiên và Kiều Thanh giở trò.

Họ đang cố tình làm khó Tả Cánh Thành.

“Ngoại trừ nửa túi mì dày, không có nguyên liệu nấu ăn nào khác sao? Không phải là phải có món ăn kèm sao?” Đồ ăn của mấy thanh niên tri thức tuy không ngon, nhưng mỗi ngày vẫn có một món ăn kèm.

“Đồng chí Kiều nói hôm nay vừa đúng lúc hết mỡ lợn nên mua mỡ lợn rồi, không còn tiền mua thức ăn nữa. Bữa trưa nay là ăn bánh bao hấp và dưa muối, mà dưa muối cũng vừa ăn hết rồi.” Tả Cánh Thành thành thật nói.

“Mì dày này ăn không ngon, cho dù nấu bánh canh cũng không dễ nuốt, nếu anh chỉ nấu một nồi bánh canh mụn mà không có món nào khác, nhất định sẽ bị những thanh niên có học đó mắng chết.” Tô Tầm Vị nói.

“Họ chỉ cho tôi mỗi một cái nguyên liệu nấu ăn này, tất nhiên chỉ có thể làm ra mỗi món đó, chẳng lẽ còn muốn tôi phải tự bỏ tiền ra mua đồ ăn để bỏ vào à?” Tả Cánh Thành đương nhiên cũng hiểu ý đồ của Lục Vân Hiên, ánh mắt lạnh lùng hơn mấy phần, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.

“Bỏ tiền thì đương nhiên không thể bỏ tiền được, mỡ lợn chiên thì sao?” Tô Tầm Vị lại hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.