[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục

Chương 42: Chương 42: Chung chăn chung gối (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cặp vợ chồng chỉ mới chung chăn chung gối một đêm đã kết hôn với nhau, thì có thể thân quen đến mức nào? Có thể có điểm chung gì? Có thể nói chuyện gì với nhau?

Trong khoảnh khắc đó, Tô Tầm Vị gần như nhớ lại tất cả trải nghiệm của mình ở kiếp trước và kiếp này, nhưng vẫn cảm thấy đầu óc trống rỗng, thực sự không biết phải nói gì mới ổn.

Ngay lúc Tô Tầm Vi đang vắt óc nghĩ ra chủ đề nói chuyện, ánh mắt Tả Cánh Thành sâu thẳm, nói: “Tôi vào được không?”

Tô Tầm Vị chợt tỉnh táo lại, đột nhiên ngước mắt lên, chợt bắt gặp đôi mắt sâu như mực của anh.

Cô căng thẳng đến mức tim đập lỡ nửa nhịp, liên tục nói: “Mời vào, anh… anh mau vào đi…”

Khi Tô Tầm Vị nói, thậm chí lưỡi còn bị líu lại.

Trời ạ! Cô cũng không phải là một cô nhóc mười sáu hay mười tám tuổi nữa, không phải chỉ phát sinh tình một đêm với một người đàn ông thôi sao? Tại sao cô lại hoảng sợ đến mức này!

Thật là không khá lên được!

Trong đầu Tô Tầm Vị không nhịn được âm thầm cảm thấy ảo não với chính bản thân mình.

Tả Cánh Thành tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra anh cũng chẳng khá hơn cô chút nào.

Nếu Tô Tầm Vị ngước mắt lên nhìn thì sẽ ngay lập tức phát hiện vành tai của Tả Cánh Thành cũng đang nóng bừng lên.

Tô Tầm Vị cúi đầu, nhanh chóng giũ cái chăn trong tay ra, nhỏ giọng nói: “Tư thế ngủ của tôi không tốt lắm, anh ngủ phía ngoài đi, mỗi người người đắp một cái chăn, anh thấy có được không?”

Tả Cánh Thành gật đầu, nói: “Sao cũng được, nhưng mà tôi hay đi ngủ muộn, sẽ phải bật đèn lên, có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô không?”

Tô Tầm Vị liên tục lắc đầu, nói: “Tôi thấy sao cũng được, anh cứ thoải mái, anh cứ thoải mái theo ý mình là được.”

Nói xong câu này, Tô Tầm Vị lại cuống quít chui vào chăn.

Chiếc giường này được làm bằng những vật liệu rất thiết thực, toàn bộ đều được làm bằng gỗ nguyên khối, nhưng khi Tô Tầm Vị trèo lên giường, ván giường vẫn phát ra những tiếng kêu cót két nho nhỏ.

Tô Tầm Vị thất thố quá nhiều lần, đã xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp ai, dứt khoát kéo chăn qua đầu, giả chết.

Nhưng Tả Cánh Thành cũng không nhận ra tiếng động nhỏ xíu vang lên ở chỗ cô.

Tô Tầm Vị mang hết hành lý của anh về đây, anh mở túi hành lý lấy quần áo bên trong ra, treo lên phía tủ quần áo Tô Tầm Vị đã chừa lại cho anh, sau đó lấy sách vở bên trong ra đặt trên bàn, một ngọn đèn nhỏ bật sáng. bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên cuốn sách.

Đây là lần đầu tiên hoàn toàn tỉnh táo chung chăn chung gối với một người đàn ông gần như hoàn toàn xa lạ, thật ra Tô Tầm Vị kỳ cũng không vô tư đến mức có thể ngủ ngay được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.