Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cháu là người Thành Châu, hai mươi bảy tuổi, từng tham gia quân ngũ ở phía Bắc Cương, nửa cuối năm nay cháu mới được chuyển về.” Hai tay Cố Trường Dật đặt trên đầu gối, tư thế ngồi thẳng, dáng ngồi thẳng tắp, lộ ra một phần ống tay áo quân phục, đường cong cơ bắp trên cánh tay làm cho mấy người bên ngoài cực kỳ hâm mộ.
“Thầy đã nói tổng thể tình huống với cháu, cháu biết từ nhỏ thân thể Băng Oánh đã không tốt, là vấn đề về tim.”
Thấy anh đều biết hết rồi, người nhà họ Mục nhẹ nhàng thở ra.
Đã biết còn nguyện ý đến, vậy thì những chuyện khác sẽ dễ bàn hơn nhiều.
“Vị này, cậu còn chưa nói tên cậu là gì, chúng tôi cũng không biết xưng hô với cậu như thế nào.” Vương Vũ Quyên đặt cốc sứ tráng men giữa mặt bàn, tiếp tục hỏi: “Vậy lần này cậu trở về là dự định ở lại Thành Châu không đi nữa phải không? À đúng rồi, tất cả mọi người trong nhà tôi đều ở đây, vậy trong nhà cậu có mấy anh chị em?”
“Cháu họ Cố, tên Trường Dật, Trường trong Trường Đoạn (dài ngắn), Dật trong An Dật (an nhàn), trong nhà có bốn anh em, cháu là lớn nhất, phía dưới còn có hai người em trai và một cô em gái, chú hai và chú ba cũng là bộ đội, còn em gái út là diễn viên múa trong đoàn văn nghệ, đều ở nơi khác.”
Nghe xong lời này, mọi người trong phòng đều kinh hãi, mấy anh em nhà này rõ ràng đều là quân nhân.
Đầu năm nay muốn vào quân ngũ không dễ dàng, tìm cả thôn bọn họ cũng không có được mấy người.
Sau khi tự giới thiệu xong, Cố Trường Dật lấy trong túi áo khoác ra một bao thuốc lá mẫu đơn đỏ, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy rút ra hai cây, đi đến trước mặt Mục Đức Hậu, đưa điếu thuốc trên cho ông: “Chú, chú lấy một cây?”
Khóe miệng Mục Đức Hậu mỉm cười, nhận lấy bỏ vào trong miệng.
Cố Trường Dật thấy thế cơ mặt khó phát hiện được hơi giãn ra, anh ấn bật lửa xuống, đưa tới cho ông ấy.
Sau khi điếu thuốc của Mục Đức Hậu bắt lửa, anh lại đưa cho Thẩm Thông, Bí thư chi bộ thôn, Hách Tùy Vân, Mục Giang Ba.
Cứ chia cho mỗi người một điếu, tuyệt đối không đưa điếu phía dưới cho người thứ hai, mà luôn giữ điếu kia lại, rút một điếu mới ra đặt lên trên, rồi mới đưa cho đối phương.
Đây là phép tắc khi mời người khác hút thuốc, cũng giống như khi kính rượu, chén rượu của mình luôn phải thấp hơn một chút so với ly của đối phương, vừa thể hiện thái độ tôn trọng, vừa thể hiện sự khiêm tốn của bản thân.
Thuốc phát xuống một vòng, trên mặt mấy người đàn ông đang ngồi ở đây đều xuất hiện ý cười.
“Người anh em, ở bên trong có, tôi ở bên ngoài còn chưa có đâu! Tôi cũng là anh trai của Oánh Oánh, sao cậu không cho tôi một điếu?”
“Tính theo bối phận tôi còn là chú của Oánh Oánh, càng phải cho tôi một điếu!”
“Đi đi đi, liên quan gì tới các ngươi!” Cố Trường Dật còn chưa kịp phản ứng, Đổng Quế Hồng đã vọt ra, cầm lấy cây gậy trúc đuổi gà bên tường, chỉ về phía trên hàng rào: “Ngày hôm qua mấy người giúp ai, đi cùng ai, Oánh Oánh đã lớn như vậy, mấy người có ai mua cho nó lấy một viên kẹo không, tôi vẫn là trưởng bối của mấy người, vợ chồng của mấy người có ai mua được một điếu thuốc hay một gói đường cho tôi chưa, đều đi nhanh hết đi, nếu còn không đi, tôi sẽ lấy gậy đánh mấy người!”
Cây gậy trúc quét qua quét lại mấy lần, tất cả người bên trên hàng rào đều biến mất.