Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đổng Quế Hồng hừ lạnh một tiếng, chuyển băng ghế từ phòng bếp ra ngồi ở trước cổng nhà chính, mặt nhìn ra bên ngoài, đề phòng trên hàng rào lại có người ló đầu ra.
Hôn sự còn chưa thành, bà còn lâu mới để cho đám nịnh hót kia phá hỏng, khoảng thời gian đầu năm nay nhà ai cũng không dễ chịu, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho đối tượng tốt như vậy cảm thấy nhà mẹ đẻ của của con gái bà đều là những con sâu hút máu.
Nếu lấy nhau thì con rể chính là người trong nhà, lại càng không thể để cho đám nịnh hót kia được lợi, tất cả tiền phải để lại cho cuộc sống sinh hoạt của hai vợ chồng.
Mà vừa rồi bà có chú ý tới, bao thuốc chàng trai kia lấy ra chính là thuốc lá mẫu đơn, một điếu đắt hơn một bao bình thường, trong thôn nhiều người như thế, nếu muốn chia hết cho tất cả, vậy bao nhiêu tiền cho đủ.
Cho nên bà sẽ xem trọng, một đám người xấu xa này bà phải xử lý hết.
“Cậu Trường Dật, cậu đã biết rõ tình huống, thì chúng tôi cũng yên tâm, về sau cậu sẽ không được chê Oánh Oánh nhà chúng tôi không thể làm được nhiều việc, không kiếm được tiền chứ?” Vương Vũ Quyên nói tiếp: “Ngoài ra còn có một việc quan trọng, bác sĩ nói, thân thể Oánh Oánh chỉ cần chăm sóc và điều dưỡng tốt, sinh con không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là trong thời gian mang thai và ở cữ so với những người khác thì sẽ hao tâm tổn trí hơn một chút, những cái này cậu đều có thể tiếp nhận?”
“Có thể tiếp nhận, tiền lương phụ cấp mỗi tháng tôi nhận được là một trăm hai, về sau sẽ còn tăng lên, không cần Băng Oánh vất vả ra ngoài đi làm kiếm tiền, đương nhiên, nếu như em ấy muốn ra ngoài tìm công việc nhẹ nhàng mà mình yêu thích, tôi cũng sẽ không phản đối.”
Bệnh tim của cô vợ là do thiếu ngăn, không tính là đặc biệt nghiêm trọng, sau khi ra khỏi giường bệnh, việc đầu tiên anh làm là liên hệ với bác sĩ ở thủ đô, chỉ cần đợi đến khi đi kết hôn với cô vợ sẽ lập tức đưa cô đi thủ đô chữa bệnh.
Đương nhiên, bây giờ những điều này đều không thể nói ra, bởi vì thầy Thẩm còn chưa cho anh biết cặn kẽ như vậy.
Đổng Quế Hồng kéo băng ghế đi đến: “Tiểu Cố, cô gọi cháu là Tiểu Cố, ba mẹ cháu có biết đến chuyện của Oánh Oánh không? Biết rồi, thì có thể tiếp nhận không? Nói thật, với điều kiện của cháu bây giờ, muốn tìm dạng người gì đều có thể tìm được, trong lòng ba mẹ cháu hẳn là hiểu rõ.”
Lời này cũng là điều Mục Băng Oánh muốn biết, rất nhiều người có thể tiếp nhận vấn đề về thân thể của cô, nhưng ba mẹ của những người đó đều không hài lòng.
Cô rất thấu hiểu, ba mẹ nhà ai mà chẳng muốn con trai của mình tìm được nửa kia có thể cùng nhau làm việc, hỗ trợ lẫn nhau, mà không phải là một nàng dâu không giúp được gì, thậm chí còn gây cản trở.
“Lúc cháu chín tuổi, ba mẹ cháu đã ly hôn, mười sáu tuổi cháu ra chiến trường, về sau đi phía Bắc Cương, đều là tự cháu quyết định.” Cố Trường Dật nhìn về phía Mục Băng Oánh: “Thành gia lập thất, tìm người như thế nào, đều là do cháu quyết định, bọn họ sẽ không phản đối, cháu đã có đủ điều kiện để mua nhà, sau khi kết hôn cũng sẽ không ở cùng một chỗ với bọn họ.”
Lời này vừa nói xong, chẳng những người nhà họ Mục giống như nhặt được bảo bối, ngay cả con mắt của Bí thư chi bộ thôn ngồi bên cạnh cũng đỏ lên.
Có thể mua nhà thì chắc chắn là quân nhân, còn là quân nhân chức vị không hề thấp!