[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 19: Chương 19: Bánh kem Bơ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vậy mà hôm nay lại ăn chậm rì rì, chờ cô và hai con ăn xong anh mới ăn.

Người làm mẹ như Triệu Tú Vân rất hiểu rõ điều này.

Ai chẳng biết bụng cá thịt mềm? Chỉ là món ngon muốn để dành cho con cái mà thôi.

Tay Triệu Tú Vân giơ lên cao nãy giờ hơi run một chút, nói: “Ăn đi.”

Tại thời điểm này các cặp vợ chồng rất ít khi có cử chỉ thân mật ở bên ngoài, cảm tình của hai người bọn họ cũng không quá tốt, Phương Hải vì hành động này của cô mà cảm xúc rất khó tả, lỗ tai đỏ lên, gãi đầu ăn hết, nói: “Em với các con ăn đi.”

Triệu Tú Vân chỉ cười dịu dàng nhìn các con ăn, cô còn vui vẻ hơn khi mình được ăn nữa.

Phương Hải nhìn thấy cũng rất vui vẻ, nói: “Không phải nhân viên phục vụ nói bánh kem là để ăn mừng sinh nhật hay sao? Chờ tới sinh nhật của ba mẹ con chúng ta lại tới đây ăn.”

Anh muốn làm cho bọn họ những gì trong khả năng của anh.

Triệu Tú Vân liếc anh một cái: “Sinh nhật của em là khi nào?”

Thật ra mỗi năm Phương Hải đều gửi quà cho con gái, còn vợ thì anh không nhớ, cả bản thân anh cũng không để ý ngày này.

Ở đại đội mọi người đều như vậy, dù gì cũng không có ai khá giả.

Hòa Nhi liếm sạch bơ trên miệng, gia nhập chủ đề nói: “Ngày mồng ba tháng tư!”

Cô bé giống như là trả lời câu hỏi của giáo viên, giơ tay nói: “Dì cả sẽ gửi trứng gà cho mẹ.”

Mười tám quả trứng dán giấy đỏ, từ khi Triệu Tú Vân kết hôn tới giờ chưa từng gián đoạn.

Cô không khỏi thở dài, sau đó cố gắng kiềm chế lại, nói: “Hòa Nhi giỏi quá, việc gì cũng nhớ kỹ nha”

Nhất định là hai chị em đã cãi nhau, Phương Hải rụt cổ lại không dám tiếp lời, chuyển chủ đề nói: “Vậy là vào tháng năm dương lịch rồi, sau đó tới tháng bảy là sinh nhật Hòa Nhi, tháng tám là sinh nhật Miêu Miêu.”

Anh không hề nhắc đến bản thân mình, Triệu Tú Vân hỏi: “Còn anh là ngày nào?”

Phương Hải xua tay nói: “Anh không cần.”

Thật ra là muốn tiết kiệm tiền.

Triệu Tú Vân lau vết bơ trên miệng Miêu Miêu nói: “Ai cũng tổ chức hết, sau này mỗi năm ăn bánh sinh nhật bốn lần.”

Trời có mắt rồi, cô vừa mới thề đây là lần duy nhất, hy vọng Bồ Tát không nghe thấy.

Phương Hải cười ha ha, coi như chập nhận, chỉ là lúc trả tiền hai vợ chồng liếc nhau một cái.

Tiếc tiền quá mà.

Đi ra khỏi nhà hàng, đối diện chính là cao ốc bách hóa, cũng không phải giống như cung tiêu xã ở huyện chỉ là bày một ít hàng hóa trên kệ gỗ phía sau quầy thủy tinh, mà là từ trên xuống dưới có tới ba tầng.

Ba tầng lầu!

Không biết Triệu Tú Vân bị làm sao lại xắn tay áo lên nói: “Đi, vào xem.”

Các loại hàng hóa ở cao ốc bách hóa không khác ở cung tiêu xã là mấy, nhưng hơn ở chỗ là đa dạng chủng loại.

Ví dụ như đồng hồ, ở cung tiêu xã chỉ có thể mua được một cái đồng hồ dây bạc thương hiệu Thượng Hải với giá sáu mươi lăm đồng, nhưng ở cửa hàng bách hoá thì đồng hồ xếp một hàng dài khoảng bốn mươi tới năm mươi loại.

Thương hiệu Thượng Hải, thương hiệu Hoa Mai, dây nịt, trang sức đều có đủ.

Triệu Tú Vân nhìn tới nhìn lui, cảm thấy cái gì cũng muốn mua, rồi lại thấy cái gì cũng không cần mua.

Dù sao mua cũng cầm không được, bọn trẻ đều đã ngủ rồi.

Phương Hải ôm đứa lớn, Triệu Tú Vân ôm đứa nhỏ, bên trong lại nhiều người chen tới chen lui.

Khuỷu tay cô đụng chồng mình một cái nói: “Hay là chúng ta về đi.”

Phương Hải gật đầu nói: “Muốn mua đồ ngày khác chúng ta không dẫn theo con lại đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.