[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 18: Chương 18: Sau Khi Thăm Thú (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Tú Vân dằn lại lửa giận trong lòng, nói: “Đổi chỗ ăn cơm.”

Còn phải tốn hơn mười đồng để ăn cơm, dứt khoát khoét tim của cô được rồi.

Phương Hải không đồng ý nói: “Chúng ta đã tới cửa rồi.”

Triệu Tú Vân chỉ vào tiệm cơm nhỏ bên cạnh nói: “Đây cũng là cửa.”

Vốn dĩ hai vợ chồng không có ở chung với nhau bao lâu, mỗi người lại có tính khí riêng, nhất thời Phương Hải không biết khuyên nhủ cô như thế nào, anh cũng không muốn cãi nhau trước mặt bọn trẻ.

Anh thở dài nói: “Lúc trước vợ anh Trần dẫn con tới thăm anh ấy đã tới đây ăn. Khi đó anh đã nghĩ, chờ em và các con đến đây ở cùng anh, một nhà bốn người chúng ta sẽ tới đây ăn một bữa.”

Triệu Tú Vân giật mình, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng lo lắng của hai con, cắn răng một cái nói: “Vậy thì ăn đi, cả đời ăn được mấy lần.”

Tuy nói như vậy, nhưng cho đến khi bước chân vào nhà hàng, Triệu Tú Vân vẫn còn hối hận.

Nhà hàng người ta trang hoàng lộng lẫy sang trọng, dù là xào một món dưa chuột cũng không rẻ.

Nhà ăn ở lầu tám, đi lên còn phải ngồi thang máy.

Tim Triệu Tú Vân đập thình thịch, theo bản năng bóp cánh tay Phương Hải một chút.

Phương Hải cười thầm trong lòng, dáng vẻ bình tĩnh đi qua cửa xoay lúc này thì ra là giả vờ ha.

Thang máy mở ra, chính là nhà ăn.

Một nhà bốn người ngồi ở một cái bàn nhỏ, nhân viên phục vụ tới rót trà trước.

Lúc Triệu Tú Vân lật thực đơn, thừa dịp bên cạnh không có ai nói: “Không hổ là nơi tiếp đãi khách nước ngoài, thái độ phục vụ rất tốt.”

Nếu là tiệm cơm quốc doanh bình thường, từ lúc lấy tiền cho tới lúc bưng đồ ăn lên, con mắt đều ở trên đỉnh đầu.

Phương Hải cũng cảm thấy như vậy, gật gật đầu đem thực đơn của anh đưa cho con gái: “Con muốn ăn cái gì thì gọi đi.”

Hòa Nhi biết chữ, năm tuổi cô bé đã vào lớp một, năm nay lên lớp hai.

Cô bé chăm chú xem menu, xem xong đưa cho mẹ nói: “Con muốn ăn thịt.”

Thật là không nhìn đến những thứ khác.

Triệu Tú Vân buồn cười, quay qua hỏi đứa nhỏ một cách tượng trưng: “Con muốn ăn cái gì?”

Miêu Miêu luôn luôn hùa theo chị gái, vung chiếc đũa nói: “Thịt thịt.”

Triệu Tú Vân sợ cô nhóc tự đâm trúng mình, lấy lại chiếc đũa, đổi cho cô nhóc cái muỗng, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ một tay cầm sổ tay, tay kia cầm bút, vừa ghi chép vừa lắng nghe.

Triệu Tú Vân lật menu nói: “Thịt kho tàu, bánh bao cua, cá chua ngọt.”

Cô gọi món xong, nhìn Phương Hải.

Phương Hải không quan trọng lắm, xua tay: “Anh ăn cái gì cũng được.”

Triệu Tú Vân bổ sung thêm: “Sườn heo chiên, canh rong biển và bốn chén cơm.”

Nhân viên phục vụ viết xong, xác nhận lại một lần rồi đề cử: “Nếu có con nhỏ gia đình có thể gọi thêm một chiếc bánh kem bơ để ăn thử.”

Bánh kem bơ.

Triệu Tú Vân lật tới trang món tráng miệng, năm đồng một cái, chẳng khác nào lột một miếng da của cô.

Đáng tiếc lời này không thể nói ra được, đứa lớn đứa nhỏ đều mong đợi nhìn cô, Phương Hải lập tức nói: “Chúng tôi lấy một cái.”

Trong lòng Triệu Tú Vân tính toán, một nhà tốt lắm, ăn một bữa cơm hết ba mươi đồng.

Cô thề với trời, đây sẽ là lần duy nhất cô tới đây ăn, mỗi một miếng ăn giống như đều mang theo mùi tiền vậy.

Ngược lại đứa con của cô thì rất vui vẻ, nhất là khi bánh kem được mang lên.

Bánh khá lớn, bên trên có một lớp kem bơ mỏng.

Triệu Tú Vân nếm một miếng, đối với cô mà nói, chỉ cần có kẹo có mỡ thì đều là đồ tốt.

Cô múc một miếng lớn bên trái đưa tới miệng Phương Hải.

Phương Hải sững sờ một chút rồi nói: “Anh ăn một chút là được.”

Hôm qua ở nhà ăn, anh ăn cơm nhanh như cướp giật vậy, hai ba miếng đã ăn xong một chén cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.