Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay cả Thượng Hải cũng chỉ được tính là khu vực loại năm, mức chênh lệch tiền lương so với nơi mà Phượng Hải đang làm việc có thể lên tới ba mươi đồng, đủ cho một người đi học việc.
Kết hôn tám năm, đây là lần đầu tiên Triệu Tú Vân biết tới chuyện này, có chút cả giận nói anh: “Anh được lắm, giấu giỏi lắm.” Nhiều năm sống chung như vậy, cô vẫn cho rằng Phương Hải đang làm việc ở khu vực loại sáu.
Phương Hải biết chắc chắn mình sẽ bị mắng nên vội vàng nói: “Em nghe anh nói hết đã.”
Phương Hải nhập ngũ sớm từ năm mười sáu tuổi, anh bị phân công lên một ngọn núi ở Đông Bắc.
Tiền trợ cấp ba năm đầu của lính mới ít ỏi tới đáng thương, mỗi tháng chỉ có năm đồng tiền, nhưng được bộ đội bao ăn bao ở, anh cũng không làm gì tiêu tốn quá nhiều tiền, hơn nữa, số lượng thành viên trong gia đình khá nhiều, về cơ bản, tiền lương đều được gửi hết về nhà.
Anh bắt đầu tích góp tiền khi anh bị thuyên chuyển công tác tới Tây Bắc. Tiền lương ở khu vực loại tám cao, cho dù là cấp hai mươi bốn, mỗi tháng cũng được nhận bốn mươi lăm đồng tiền.
Phương Hải cũng khá sáng suốt, mỗi tháng anh chỉ gửi hai mươi đồng về, dùng số tiền đó để nuôi sống ba mẹ thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng bảo anh đưa tiền cho anh em của anh tiêu xài thì không thể nào.
Tiền lương hàng tháng và vấn đề khu vực, người bên đại đội sẽ không công bố cho người bên ngoài biết, huống chi mỗi tháng gửi về hai mươi đồng tiền cũng đã là một số tiền lớn, nhìn anh em nhà họ Phương có nhà gạch nung là biết, số tiền ấy rơi vào túi của ai.
Cứ như vậy mãi cho đến khi sắp kết hôn, bản thân anh đã tích góp được một khoản tiền, nhưng lúc kết hôn đã tiêu hết, xe đạp, máy may, lễ hỏi, tiêu sạch không còn một đồng.
Vốn dĩ, đời sống vợ chồng là mối quan hệ phải nhìn mặt nhau mà sống, cho dù trước khi kết hôn không nói, nhưng sau khi kết hôn cũng nên thành thật khai báo.
Nhưng Phương Hải nói đến đây, gãi gãi đầu, nói tiếp: “Máy may, lễ hỏi, em không mang thứ gì về cả, lúc đấy anh đã nghĩ, nhà mẹ đẻ của em cũng không dễ chọc.”
Thực ra, giữ lại của hồi môn chẳng phải là một việc đáng vẻ vang gì, nhất là khi hoàn cảnh gia đình của nhà mẹ đẻ của Triệu Tú Vân không khó khăn lắm.
Phương Hải nghĩ rằng, làng trên xóm dưới ai ai cũng biết trước khi kết hôn, vợ của anh đã giao hết tiền tài cho gia đình nhà mẹ, nếu như sau này vẫn còn tình trạng đó, ngay cả gia đình mẹ vợ, anh cũng phải phòng.
Triệu Tú Vân cắn môi nói: “Chuyện của hồi môn, đúng là không hợp lẽ.”
Lúc ấy cô cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng còn có cách nào khác đâu, trước khi cô gả chồng, tính tình đã có chút mềm yếu, nếu không nhờ mấy năm nay cô làm bà chủ gia đình, e là cô sẽ không cứng rắn được như bây giờ.
Nhắc lại chuyện quá khứ là có ý gì?
Triệu Tú Vân hỏi: “Thế số tiền này, anh lấy đâu ra?”
Phương Hải: “…”
Anh do dự một chút, mới nói: “Em đừng mắng con.”
Triệu Tú Vân nhíu mày nói: “Nói như thể em là mẹ kế ấy.”
Nói lại, chuyện này thì có liên quan gì tới con.
Phương Hải thú thật: “Hòa Nhi nói rằng em đã cãi nhau với nhà mẹ đẻ.”
Đương nhiên cô bé không nói nguyên si như vậy, nhưng tự anh nghe ra được ý này. Mà cho dù cô bé không nói, anh cũng tự suy ra được. Tới đây được mấy ngày rồi, nếu không có chuyện gì thì thôi, nhưng đợt này, dù sao thì cũng nên gọi điện báo bình an cho gia đình nhà mẹ chứ.
Nhưng mà không hề.
Triệu Tú Vân muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ lại, gia đình nhà mẹ đẻ cô có cả đống chuyện không hay, đúng là không có gì đáng nói cả, thở dài: “Cứ coi là vậy đi.”