[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 24: Chương 24: Bí mật chung (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô trợn trắng mắt nói: “Nhưng em chưa bao giờ dùng tiền của anh tiêu sài cho mẹ em cả.”

Việc nào ra việc đó, bản thân cô cũng là người có công ăn việc làm riêng, kiếm được ra tiền.

Phương Hải chân thành nói: “Cho mẹ em cũng không sao cả, nên hiếu kính với trưởng bối mà.”

Nhưng mà, không thể cho cậu em vợ tiền được, cậu ta là bùn nhão không trét được tường, là cái hố lớn bao nhiêu tiền cũng không lấp kín được.

Triệu Tú Vân mặc kệ lời anh nói là thật hay là giả, nhưng đã nói tới mức này rồi, còn che giấu thì cũng không có ích gì.

Cô rút một cuộn tiền từ trong bụng con hổ bông mà Miêu Miêu đang ôm ngủ ra, nói: “Tất cả những gì em tiết kiệm được đều ở đây.”

Phương Hải vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Em còn để dành tiền?”

Theo như anh được biết, nhà mẹ vợ cũng rất hay tới đòi tiền.

Triệu Tú Vân lườm anh, nói: “Chẳng lẽ chỉ có mình anh biết để lại đường lui, còn em thì không biết à.”

Sau đó giọng cô dịu lại, nói: “Hơn nữa, tiền anh đưa cho em, tháng nào cũng còn dư.”

Hai vợ chồng như thể tìm ra được một bí mật chung, cả hai hai mặt nhìn nhau, cười ra tiếng.

Triệu Tú Vân cất sổ tiết kiệm và cuộn tiền vào chung một góc, nói: “Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải bận rộn tiếp đấy.”

Vì muốn chuyển nhà nên Triệu Tú Vân vội tới chóng cả mặt.

Nhân viên giao hàng giúp cô bê đồ đạc mới của gia đình vào trong, Phương Hải chuyển than tổ ong và những đồ vật khác tới chỗ cần chúng, Triệu Tú Vân lấy bốn cái bao ra, cất gạo, mì, ngũ cốc và mỡ vào trong đó.

Hai vợ chồng ra ra vào vào, tống cổ con cái xuống khu đất trống chơi, dù sao thì Viện Gia Chúc quản lý ra vào nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng trăm triệu không ngờ được, con gái của mình sẽ khóc lóc về nhà.

Lúc ấy, Triệu Tú Vân đang chỉ huy Phương Hải xới đất, trong góc nhỏ của viện này, cô tính trồng một ít rau, khi nghe thấy tiếng khóc của con, vẻ mặt của cô thay đổi nhanh chóng: “Có tiếng khóc.”

Cô chạy ra ngoài, Phương Hải thả cái cuốc xuống, nhanh chân đuổi kịp, vừa hay mỗi người ôm lấy một đứa.

Triệu Tú Vân xoay cô bé một vòng, không thấy có chỗ nào chảy máu, ngồi xổm xuống hỏi: “Sao vậy Hòa nhi?”

Đứa lớn vẫn đang khóc nức nở, không nói thành lời, đứa nhỏ thì càng miễn bàn, Triệu Tú Vân hết lời an ủi mới hỏi ra được vài câu.

Phương Thanh Hòa dắt em gái đi chơi, hai cô bé đã được chơi bi từ khi ở quê, mỗi người đều có một hộp bi coi như là bảo bối, đi tới đâu cũng được hoan nghênh, nhưng hôm nay không biết có đứa bé trai nhà ai đến cướp lấy hộp bi của hai cô bé.

Buồn cười, một hộp bi có giá một đồng tiền mà thôi.

Triệu Tú Vân tức giận, xắn tay áo lên, nói: “Để mẹ đi đòi lại công bằng cho các con.”

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang a.

Phương Hải sợ cô đánh nhau với người ta, nên đi theo đằng sau.

Từ xa, Triệu Tú Vân nhìn một đám trẻ con ở khu đất trống, dừng chân hỏi: “Có nhà nào chúng ta không thể chọc không?”

Phương Hải sửng sốt, nói: “Không có.”

Lại xua tay nói: “Ở đây không cần hỏi câu đó.”

“Vậy là tốt.”

Triệu Tú Vân hỏi con gái: “Con còn nhớ là đứa nào không?”

Nước mắt của Phương Thanh Hòa vẫn rơi từng giọt, chỉ: “Đứa béo nhất.”

Triệu Tú Vân nhìn kỹ, đúng là một đứa bé ‘giàu có’, trách không được con gái nhà mình không thể phản kháng. Phải biết rằng, đứa lớn nhà cô cũng không phải là kiểu người tùy ý cho người khác bắt nạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.