Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Tú Vân đi về phía đó, tiên lễ hậu binh, hỏi: “Bạn nhỏ, có phải cháu đã cướp hộp bi của em gái kia không?”
Tiểu mập mạp nhảy dựng lên, nói: “Cháu không có!”
Nhưng xem lại thì, chiếc hộp mà Phương Thanh Hòa và Phương Thanh Miêu dùng để đựng bi chính là chiếc hộp bánh quy đã ăn hết ở trên xe lửa, bây giờ, chiếc hộp ấy đang được đặt ở dưới chân của tiểu mập mạp.
Đúng là trợn mắt nói dối.
Triệu Tú Vân không tiện quát mắng con nít, nhưng giọng nói của cô đã hạ thấp xuống: “Vậy vì sao chiếc hộp bánh quy của nhà cô lại ở chỗ cháu?”
Tiểu mập mạp ôm lấy hộp bánh quy, nói: “Ai bảo là của nhà cô, là mẹ cháu mua cho cháu!”
Hòa nhi nhảy dựng lên, tranh cãi với cậu nhóc kia: “Không phải! Là mẹ tôi mua cho bọn tôi!”
“Tôi.”
“Là của chúng tôi!”
…
Triệu Tú Vân không thể duỗi tay cướp lại, vì nếu làm thế, không biết sẽ thành kiểu người gì trong mắt người khác nữa, do vậy cô đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm người lớn.
Thường thì những đứa con nít ra đây chơi, hoặc là có anh trai chị gái dẫn đi, hoặc là tự mình chạy ra chơi, dưới tàng cây bên kia có mấy người phụ nữ đang khâu đế giày, nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn mấy cái mà không nói lời nào.
Triệu Tú Vân qua đó hỏi: “Ngại quá, cho tôi hỏi nhờ một chút, các cô có biết đứa bé kia là con nhà ai không?”
Trong đó có một người phụ nữ mặc áo bông xám, không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: “Nhà tôi.”
Được đấy, cô ta còn ở đây xem kịch.
Hòa Nhi ỷ vào việc có người chống lưng, muốn cắn rớt một khối thịt trên người của tiểu mập mạp.
Phương Hải xách cô bé lên, mặc cho cô bé vung tay vung chân tứ tung, trên mặt có chút bất đắc dĩ.
Giọng điệu của Triệu Tú Vân không tốt, nói thẳng: “Con trai cô cướp hộp bi của con gái tôi.”
Áo bông xám nói: “Gì mà cướp hay không cướp, ai thấy, ai thấy.”
Lại còn giả bộ cơ à, vẻ mặt của Triệu Tú Vân không vui, nói: “Cầm hộp bánh quy của nhà tôi, còn đòi phải có người thấy cơ à!”
“Gì, chẳng lẽ chỉ có nhà cô mới mua nổi hộp bánh quy thôi à, còn nhà tôi thì không mua được chắc!”
Triệu Tú Vân nổi giận: “Ít nhất thì hộp bánh quy này là của nhà tôi, trên đó chắc chắn có viết tên tôi!”
Cô cố ý đánh dấu vào bảng thành phần ở đằng sau hộp, chỉ sợ mọi người không để ý lại làm mất nó trên tàu.
Đừng coi thường một hộp bánh quy, bán phế liệu chút sắt này cũng được tám xu tiền đấy.
Cô cũng không thèm quan tâm tới việc có lễ phép hay không, giằng lại hộp bánh quy trên tay tiểu mập mạp, đưa cho cô ta xem: “Thấy không, hay là nhà cô cũng có người tên là Triệu Tú Vân!”
Áo bông xám gân cổ cãi cố: “Tôi không biết chữ, ai mà biết cô có tùy ý nói bậy hay không!”
Càn quấy, cơn giận của Triệu Tú Vân tăng thêm.
Cô được đi học mấy năm, bởi vì thường ngày hay đọc sách xem báo, có chút học vấn, nên tự nhận mình là người công tác văn hóa, kêu cô khóc lóc la lối om sòm như người trong đại đội, chắc chắn cô không làm được, nhưng đối phó với loại người này, cũng không còn cách nào tốt hơn.
Cô lớn tiếng nói: “Cướp thì cướp, nếu cô biết điều nói con cô hai câu thì tôi sẽ bỏ qua. Ai mà ngờ cô lại cố tình không thừa nhận. Không nhận đúng không? Tôi bảo mà, hỏi sao con cô lại có dáng vẻ này, hóa ra là vì người lớn là kẻ cặn bã.”
Áo bông xám nhào lên muốn đánh cô, mắng: “Cô nói ai là kẻ cặn bã hả, cô nói ai?”