[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 26: Chương 26: Bí mật chung (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vốn mấy người phụ nữ các cô cãi nhau, Phương Hải không tiện xen mồm, nhưng thấy hai bên sắp đánh nhau thì anh vội vàng chạy tới ngăn cản, mà mấy người vốn đã ngồi dưới tàng cây thì càng nhanh hơn.

“Sao lại ra tay rồi?”

“Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”

Cuối cùng cũng kéo ra được.

Cổ của Triệu Tú Vân bị xước nhẹ, cô hất tóc của đối phương ra, hít một hơi.

Lúc này Phương Hải mới tới, hỏi cô: “Không sao chứ?”

Triệu Tú Vân quay đầu nhìn con, thấy hai cô bé ngơ ngác đứng đó, đẩy anh ra, dặn: “Không sao cả, anh ra xem con đi.”

Có người nhận ra Phương Hải: “Đoàn trưởng Phương, đây là vợ anh à?”

Người của Viện Gia Chúc rất đông, chưa chắc mọi người đã nhận biết hết mặt nhau.

Phương Hải híp mắt hồi tưởng, chào hỏi: “Chị dâu, đây là vợ em, Tú Vân.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Tú Vân nghe thấy anh nhắc tới tên của mình, không biết vì sao cứ cảm thấy lạ lạ, sau đó cũng chào hỏi theo: “Chào chị dâu.”

Lại nhìn áo bông xám đang bị kéo ra.

Trần Phù Dung cảm thấy hôm nay mình bị xúi quẩy, sớm biết thế này thì đã không ra ngoài chơi, lại còn phải làm người điều giải, chị ta nói: “Tú Vân à, mẹ Ngưu Ngưu không cố ý đâu.”

Triệu Tú Vân đáp: “Vốn dĩ, bọn trẻ chơi với nhau, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bây giờ lại… Nếu chị dâu đã nói như vậy thì quên đi.”

Coi như đã nể tình.

Chỉ còn mỗi mẹ Ngưu Ngưu, cô ta nói ra toàn những lời hùng hùng hổ hổ, làm cho người nghe thôi đã cảm thấy khó chịu.

Chồng của Trần Phù Dung làm chức to, chị ta lườm một cái, mẹ Ngưu Ngưu mới không dám nói thêm lời nào nữa.

Xảy ra chuyện này, niềm vui sướng khi có nhà mới của Triệu Tú Vân cũng tan sạch, hai đứa nhỏ xoa xoa tay đứng ở một bên, nhìn ba tiêu độc miệng viết thương cho mẹ.

Triệu Tú Vân nhìn mình qua gương, thực ra vết thương khá nhỏ, nhưng Phương Hải cứ nhất quyết muốn xử lý, đành ngẩng cổ lên, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm.

Hiển nhiên Phương Hải đang không vui: “Sao có loại trẻ em như thế này cơ chứ?”

Con cái nhà mình đều là con gái, so tài đánh nhau vốn đã thua một bậc, lại mới chuyển tới nên không có bạn bè, quay đi quay lại, đã có một đứa lớn hơn chạy tới bắt nạt hai đứa.

Triệu Tú Vân nói: “Do anh không biết đó thôi, chứ loại trẻ em như này có nhiều lắm. Ở quê gốc, cũng có nhiều đứa không biết lý lẽ, có đợt con nhà hàng xóm trộm đồ chơi của Hòa nhi, em tìm tới cửa, người ta nhất quyết không nhận, chọc cho em phải đứng ở cửa mắng suốt nửa giờ thì mới chịu trả.”

Nói thật thì Phương Hải không biết Triệu Tú Vân biết mắng chửi người, nhìn dáng vẻ của cô không giống biết cho lắm, trông rất văn nhã.

Anh có chút tò mò hỏi: “Em mắng thế nào?”

Mắng anh là đồ ngu ngốc.

Triệu Tú Vân đảo mắt, nói: “Con cái còn đang ở đây đấy.”

Phương Hải liếc mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của bọn nhỏ, vội vàng nói: “Trẻ con mà mắng chửi người thì không phải là đứa trẻ ngoan.”

Anh hiểu rất rõ người của đại đội, người nào người ấy đều là tên thô lỗ, nói chuyện không biết dè chừng.

Hòa Nhi xua tay nói: “Con không mắng chửi người ta.”

Miêu Miêu cũng lắc đầu.

Nếu chúng mắng chửi người khác thì sẽ bị ăn đòn.

Ngày nay bài trừ mê tín dị đoan, xóa bỏ hủ tục phong kiến, rất nhiều nghi thức chuyển nhà đã được đơn giản hóa.

Triệu Tú Vân đặt chiếc nồi mới mua lên giá, đốt than tổ ong, chuẩn bị đun mỡ heo. Đó là một cục mỡ heo rất lớn, cô phải cố ý tìm nhà đổi lấy, đây là một loại nghi thức của đại đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.