[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 5: Chương 5: Cố Nghiên không gả. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô có nhiều thay đổi như vậy, mới có thể nghĩ không ra?

“Nhất định phải chọn anh!” Triệu Kiến Minh vội đến dậm chân.

Anh ta có tiền, sao lại không chọn?

Nghe như vậy, Cố Nghiên dời đi ánh mắt khinh miệt, giống như nhìn anh ta lâu thêm một chút sẽ làm bẩn mình.

“Cố Nghiên, có phải con điên rồi không, con có biết Trình Kính Tùng gia cảnh như thế nào không?” Người khó tiếp nhận hơn cả Triệu Kiến Minh, dĩ nhiên là mẹ Cố.

Sau khi bà trong kinh ngạc bình tĩnh lại, lập tức kéo tay con gái nói, “Nghèo đi cũng không nói, còn thiếu nợ, em gái còn là một lọ thuốc, nếu con gả cho nó sau này cũng không có cơm mà ăn, con chắc chắn sẽ không được sống thoải mái, đây là liên quan đến cả cuộc đời sau này của con.”

Đừng thấy mẹ Cố tận tình khuyên bảo, như là vì tốt cho con gái, nhưng Cố Nghiên hiểu rõ, đơn giản là vì Cố gia có được nhiều lễ vật đám hỏi.

Cho dù có ra giá cao hơn, mẹ Cố cũng sẽ không chút do dự mà đổi người.

Mẹ cô từ trước đến nay, đều là trọng nam khinh nữ, thậm chí đạt đến cảnh giới rất cao, ở trong mắt bà, con gái sinh ra thì phải vì con trai làm trâu làm ngựa mà đổi lễ vật đám hỏi, cho nên lúc mới bắt đầu liền mặc kệ cô mà thương lượng.

“Đó là chuyện của con.” Cố Nghiên nhìn thấu hết mọi thứ căn bản không lay chuyển.

Không ăn cơm, cũng tốt hơn so với cả ngày bị người ta đánh.

Bọn họ là phú hộ ở huyện thành, tại sao lại muốn đến nông thôn tìm con dâu, còn không phải bởi vì biết con trai mình ở nhà không bình thường, tìm một người xuất thân thấp hèn, tính tình yếu đuối tiện để gây khó dễ thôi sao.

Nhưng những thứ này, nói với mẹ Cố cũng vô ích.

Kiếp trước, cho dù mẹ Cố biết Triệu Kiến Minh không phải bình thường, nhưng cũng không cho phép cô ly hôn, còn tẩy não cô, nói lấy lòng Triệu gia.

Bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười!

“Cái gì nói là chuyện của con, mẹ nói cho con, con là con gái mẹ, chuyện của con cũng là chuyện của mẹ, mẹ muốn con gả cho ai thì con phải gả cho người đó!” mẹ Cố thấy mềm vô dụng, dứt khoát lớn tiếng ra lệnh, thật giống như Cố Nghiên là nha hoàn đã ký khế ước chết.

Cố Nghiên cũng cứng rắn, ánh mắt lạnh lùng, “Vậy con nói với mẹ, bây giờ Cố Nghiên đây không ai có thể ép cô ấy làm bất cứ chuyện gì, bất kể cả ba mẹ cô ấy.”

Kiếp trước cô cả đời làm trâu làm ngựa làm con gái ngoan, kiếp này, đừng mơ!

“Tóm lại, con chỉ gả cho Trình Kính Tùng.” Cố Nghiên nói chuyện này ba lần, nhìn mình thành công khiến người mẹ này tức chết, Cố Nghiên nhếch nhếch môi, trong nội tâm có sự vui vẻ khó nói ra được.

Dựa vào cái gì mà con gái phải theo ba mẹ định đoạt?

Nhất là kiểu ba mẹ chỉ vì lợi ích của mẹ?

“Tại sao! Tại sao!” Triệu Kiến Minh mắt thấy cô một mực chọn một tên nghèo, tức giận đến mặt mũi dữ tợn, không cam tâm, “Cố Nghiên, rốt cuộc anh thua cậu ta ở chỗ nào?”

“Quá nhiều.” Cố Nghiên không khỏi khẽ cưỡi, giống như nhìn một tên hề vậy, nói cho anh ta từng cái, “Thân cao, dáng vẻ, sức lao động, khí chất đàn ông, anh kém mọi thứ.”

Nếu anh ta không biết, thì cô cũng không ngại so sánh giúp anh ta.

Trình Kính Tung nhưng là tướng mạo rất chuẩn, trời xanh vai rộng lưng dài, chân tay khỏe mạnh.

Dĩ nhiên anh không chỉ có bên ngoài anh tuấn, hết lần này đến lần khác là một bộ da dẻ tốt, đường nét trên mặt rõ ràng, góc cạnh, lông mi dày, đôi mắt đen nháy, sống mũi cao, kết hợp lại là bốn chữ, hết sức anh tuấn.

Vì vậy, cho dù rất mạnh mẽ, nhưng không tỏ ra là thô lỗ.

Mà Triệu Kiến Minh, dáng vẻ cũng tạm được, nhưng phía sau gồ lên, nhìn như con gà yếu, còn vô cùng dầu mỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.