[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 4: Chương 4: Cố Nghiên không gả. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một lời giống như vậy lại vang lên bên tai, Cố Nghiên cố gắng hất tay của mẹ ra, lạnh lùng khoanh tay lại.

Kiếp trước, mặc dù cô không thích Triệu Kiến Minh, nhưng tính tình cô cũng yếu đuối nhu nhược, tự nhiên nói mẹ là thích cái đó.

Nhưng hôm nay, cô không thể nào lại đi lên vết xe đổ.

“Con không lấy chồng!” Lúc cô nói ra bốn chữ này, cơ hồ như cắn nát cả răng miệng, đáy mắt lại là một màu đỏ tươi.

Cô gái mang theo hận ý ngập trời sống lại, tự nhiên sẽ không làm một con thỏ ngu ngốc.

“Đứa trẻ này, có chuyện gì. Triệu gia tốt như vậy, con cũng không muốn kết, vậy con còn muốn gả cho ai?” Mẹ Cố cau mày, con gái luôn nghe lời không hiểu tại sao lại phản bác bà, cảm nhận được uy tín bị thách thức, bà liền nghiêm túc dạy dỗ.

Dĩ nhiên quan trọng hơn chính là, không bỏ được lễ vật đám hỏi khổng lồ kia.

Cố Nghiên cũng không sợ bà, chỉ thấy sắc mặt cô không thay đổi, vừa cứng rắc vừa điềm đạm nói, “Đương nhiên là gả cho Trình Kính Tùng.”

Gì!?

Vốn là náo nhiệt giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh, trong nháy mắt liền yên tĩnh.

Mỗi một đôi mắt đều chăm chăm nhìn về phía Cố Nghiên, giống như đang nhìn cái gì rất đáng ghét.

Điên rồi sao, cô lại muốn gả cho một tên nghèo?

Trình Kính Tùng cũng ngây như phỗng, không nghĩ tới Nghiên Nghiên sẽ chọn mình.

Mặc dù anh thích Nghiên Nghiên là thật, nhưng từ trước tới giờ đều là anh tự mình đơn phương, mà còn sợ rằng Nghiên Nghiên còn không biết anh là ai.

“Cố Nghiên con đời này chỉ gả cho một mình Trình Kính Tùng!” Cố Nghiên mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, cô lại lặp lại, ngữ khí kiên định, lúc nhìn về phía anh, trong mắt đều là ánh sáng.

Người đàn ông này, cả mạng sống cũng cho cô, tự nhiên đáng giá để cô gửi gắm cả đời.

“Cố Nghiên, em đang nói gì vậy? Sao em có thể chọn cậu ta?” Triệu Kiến Minh mới vừa còn nắm chắc phần thắng, ngây người, khó tin, trợn mắt nhìn cô.

Cô làm sao có thể bỏ anh ta mà chọn một tên nghèo chứ?

Nhất định là anh ta nghe lầm đi!

Anh ta không còn chưa nói lời nào, vừa nói trong đầu Cố Nghiêng đã hiện lên hình ảnh mình bị bạo lực.

“Tiện nhân, gần đây sao càng nhìn tôi cảm thấy cô thật phiền phức, cũng không thể sinh cho tôi con trai, phế vật.”

“Kêu la cái gì, chẳng qua lão tử tâm tình không tốt, đánh cô thoải mái trong người một chút thì thế nào?”

“Con mẹ cô, xem tôi có đánh chết tôi không, chắc là bởi vì cô là đồ đê tiện, cho nên lão tử mới thua nhiều tiền.”

Lúc mới bắt đầu, bạo lực bằng ngôn ngữ, rồi đến cái bạt tai, rồi đến áp xuống đất đánh điên cuồng, bị đốt tàn thuốc nóng vào da thịt... Tường nhà trăng tươi đều là tóe máu tươi, trên người đều là những vết sẹo lớn, cuối cùng còn bị bán vào sòng để cho những tên đầu đường xó chợ tùy ý trêu đùa.

Cái này, chính là hôn nhân bi thảm nhất của cô!

Cố Nghiên hai mắt đỏ lên, tay chân không kiềm chế được muốn xông vào phòng bếp, cô muốn lấy dao đâm nhiều nhát vào người Triệu Kiến Minh.

Mỗi một dao đâm đến cho anh ta đau khổ mười phần, hết lần này tới lần khác cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Cô muốn anh ta chịu nhiều đau khổ và hành hạ, cô còn phải để cho anh ta đau khổ cầu xin cô, cho đến khi anh ta không chịu nổi đau khổ nữa mới để cho anh ta chết đi.

Nhưng mà... Không đáng giá!

Cô sống lại, không muốn báo thù là giả, nhưng lại càng muốn sống khỏe mạnh, báo đáp ơn cứu mạng của Trình Kính Tùng.

Cố Nghiên dùng toàn bộ sức mới có thể đè nén được nỗi căm phẫn, trực tiếp lạnh lùng nói, “Không chọn anh ấy, chẳng lẽ chọn anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.