Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Em trai Trần gia mang chén cơm ướt nhẹp đi vào, Triệu Tú Vân ôm đứa bé, chỉ có thể gật đầu một cái: “Thật sự là làm phiền mọi người.”
Lời khách sáo đẩy qua đẩy lại, mặt trời càng lúc càng lên cao.
Triệu Tú Vân biết là sắp đến Thượng Hải, không nhịn được than thở trong lòng.
Thật ra làm việc dựa vào loại năng lượng đó, thư giãn và lo lắng thêm một lần nữa.
Năm ấy mười bốn tuổi cô đang học cấp hai, trong huyện đưa tới một vị lãnh đạo mới, lúc cải trang ra ngoài, kết quả chưa tới công xã liền hủy bỏ mà về, bởi vì vị lãnh đạo này là người miền Bắc.
Ở La Bình này vốn có nhiều kiểu phát âm bất đồng, mới phổ cập tiếng phổ thông bao nhiêu năm, cho dù là người trẻ tuổi cũng sẽ không nói nhiều.
Lần này còn có, phổ cập tiếng phổ thông cũng là một trong những nhiệm vụ, lãnh đạo nhìn chằm chằm vào đài radio trong huyện, cảm thấy phải nhanh chóng đẩy mạnh tiếng phổ thông.
Triệu Tú Vân trời sinh nói chuyện không nặng khẩu âm địa phương, còn chưa tốt nghiệp trung học thì đã có công việc, được phân đến làm ở đài phát thanh công xã, mỗi ngày đọc báo, mỗi ngày đọc hai lầm, một lần tiếng phổ thông, một lần tiếng địa phương.
Thỉnh thoảng còn thông báo một vài chuyện.
Tiền lương tiêu chuẩn lao động thứ cấp, mỗi tháng ba mươi ba đồng, khiến không biết bao nhiêu người đỏ con mắt đâu.
Theo quân đội, nhưng không chắc chắn có thể được xếp công việc.
Triệu Tú Vân quyết định đi theo quân đội, chuyện này vẫn để ở trong lòng.
Chồng Phương Hải là người cùng đại đội, mười sáu tuổi đi lính, đều ở Tây Bắc, ngồi xe lửa phải bốn ngày, hai người bên cạnh nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, kết hôn bây giờ đã là năm thứ tám, trừ sau tân hôn có Thanh Hòa, thì bốn năm sau anh trở lại thăm người thân, lúc đó mới có Thanh Miêu.
Cả hai đều là con gái, cũng đều là bảo vật của cô.
Nhưng đứa trẻ chỉ có mẹ thì có lợi ích gì, ông bà nội không định gặp, cho dù là mẹ ruột của cô cũng hắt hủi.
Triệu Tú Vân một mình chăm hai đứa trẻ, còn phải đi làm, cuộc sống rất khó khăn.
Mẹ chồng còn đến đài phát thanh làm loạn, nói cô làm cho gia đình bọn họ tuyệt hậu.
Thật ra thì Triệu Tú Vân biết, là trông cậy vào cô nhanh chóng đi theo quân đội, để công việc lại cho em trai của chồng.
Nhà chồng làm loạn, nhà mẹ cũng loạn, thật giống như công việc này của cô được yêu thích, ai muốn cắn cũng có thể cắn.
Triệu Tú Vân lạnh lòng, vẫn là cứng rắn chống đỡ.
Ai biết tháng trước đột nhiên Phương Hải được điều đến Thượng Hải, đây chính là nơi có đất đai, không giống Tây Bắc gió thổi là một miệng cát.
Phương Hải viết thư muốn cho cô đưa con đi theo quân đội, vợ con đều được hoan nghênh mà.
Triệu Tú Vân cũng là không nhịn được quay đầu, lặng lẽ chuyển công việc, không chào hỏi ai, lên xe lửa đến Thượng Hải.
Triệu Tú Vân có chuyện ngại nói, cô và chồng cũng không quá thân thuộc.
Mặc dù là trong một đại đội, nhưng Phương Hải lại lớn hơn cô bốn tuổi, với cả hồi bé trai gái không chơi chung, nhiều lắm cũng chỉ có gặp mặt qua.
Gặp nhau hai lần, một lần là ở nhà mẹ, lần thứ hai chính là đính hôn.
Bộ đội rất khó xin nghỉ phép, bọn họ đính hôn ròi kết hôn chỉ cách có mấy ngày.
Sau khi cưới ngày thứ năm, Phương Hải liền về đơn vị, bốn năm sau mới trở lại thăm người thân, được nửa tháng.
Trước trước sau sau tổng lại, thời gian hai người ở cạnh nhau cũng không nhiều lắm.
Điều khiến Triệu Tú Vân vui vẻ duy nhất là, Phương Hải rất là thích con gái.
Đi đi về về đều gửi tin, cũng gửi đồ về cho con gái.
Nếu không cô cũng không dám theo quân, sợ mất việc, đổi lại người bị dày vò là cô
cũng không biết làm như vậy có đúng không.
Triệu Tú Vân nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, xe lửa không biết đi qua cái gì, lắc mạnh một cái, đánh thức cô từ giấc mộng, ôm chặc Miêu Miêu, một tay vỗ lưng Hòa Nhi.
Nhân viên phục vụ lên giọng nói: “Thượng Hải, đến Thượng Hải rồi.”
Vừa đi vừa gọi.
Triệu Tú Vân gọi con gái lớn: “Hòa Nhi, tỉnh lại.”
Phương Thanh Hòa bảy tuổi, ở nông thôn là bằng nửa tuổi của công nhân, bình thường giúp mẹ làm không ít việc, dụi mắt: “Mẹ, con tỉnh rồi.”
Triệu Tú Vân trái tim mềm yếu không giống như vẻ bề ngoài: “Được, chúng ta nhanh chóng xuống xe. Đến chỗ ba rồi ngủ tiếp, có được không?”
Phương Thanh Hòa không có ấn tượng với ba lắm, nhưng đối với những đồ cô bé nhận được thì cũng có ấn tượng, thuận theo gật đầu một cái.
Triệu Tú Vân xoa đầu con gái: “Mang giày đi.”
Phương Thanh Hòa ngoan ngoãn xuống giường, mang giày đứng ngay ngắn.
Triệu Tú Vân từ dưới giường lấy ra túi đeo trên lưng, một tay ôm đứa nhỏ, một tay dắt đứa lớn.
Xe lửa từ từ dừng lại, cô nhìn qua trạm xe, người mặc quân trang thật sự rất nhiều, chính là không biết ai là Phương Hải.
Quá lâu không gặp, cô sắp không còn nhớ mặt.