Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô có hộ khẩu ở xã, đứa trẻ cũng vậy, theo lý mỗi một tháng đều sẽ có một khoản trợ cấp, nhưng đáng tiếc bắt đầu từ năm ngoái, đều là một cân lương phiếu mua được năm cân khoai lang đỏ.
Ăn nhiều không đủ no, lại nóng trong người, người lớn chịu được, nhưng đứa trẻ thì không thể được.
Muốn ăn bột mì hay gạo hoặc là đại đội nhà mẹ đổi, hoặc là ra chợ đen mua.
Triệu Tú Vân cũng chỉ mua phần cho hai đứa trẻ, mình thỉnh thoảng ăn một chút, lúc này không có phiếu, cũng không cố gắng mua.
Qua thôn này cũng không có cửa hàng này.
Hai đứa trẻ ngửi thấy mùi thức ăn, liền ngồi dậy.
Triệu Tú Vân đưa cho đứa lớn một cái muỗng cùng với một hộp cơm, cô có thể ăn chung với đứa nhỏ.
Nhỏ thì không tự ăn được.
Phải đút.
Triệu Tú Vân thổi thổi súp, liếc nhìn thấy chị em Trần gia chỉ mua một hộp cơm, cùng một phần thịt xào nhỏ, nhiệt tình mời: “Đồng chí, cũng nếm thử món này một chút đi, rất ngon.”
Người chị Trần gia khoát khoát tay: “Không cần khách khí.”
Triệu Tú Vân có chút tiếc nuối: “Sao... Khi nào muốn ăn thì nói.”
Tính cách này của cô sinh ra đã có, sau đó sẽ quên đi, xác nhận hai đứa trẻ đã ăn no, lúc này mới bưng chén lên.
Miêu Miêu ăn no liền buồn ngủ, đầu nhỏ từ từ gục xuống.
Triệu Tú Vân một tay dùng đũa, một tay vỗ nhẹ sau lưng con gái, mình cũng ngáp một cái.
Cứ như vậy ăn xong một bữa cơm, cô xếp hộp cơm thành một chồng, có chút chần chừ.
Người chăm chỉ, có công việc là không để được, không có cũng tìm ra cho có.
Nhưng muốn cô như vậy đi rửa chén, để hai đứa trẻ ở đây cũng không được.
Hai năm qua bắt cóc trẻ con không ít.
Chị gái Trần gia nhìn ra lo lắng của cô, nói với em trai: “Giúp chị dâu mang chén đi rửa.”
Triệu Tú Vân ngập ngừng: “Sao có thể như vậy được.”
Em trai Trần gia ngược lại là vui vẻ mang theo hộp cơm của cô ra ngoài.
Cũng như vậy, chỉ là cũng không liên quan gì đến nhau.
Triệu Tú Vân nhớ tới nhà mình có hai người em trai bình dầu ngã xuống không đỡ, trong lòng bĩu môi một cái, ngoài miệng nói: “Đó cũng là một đứa bé ngoan, nếu không có nói cũng sẽ không làm.”
Chị gái Trần gia cũng có chút đắc ý: “Dạ, em trai em cũng chỉ có điểm này tốt.”
Nhìn dáng vẻ của cô cũng biết, ở nhà chắc chắn rất được nuông chiều.
Triệu Tú Vân không nhịn được xoa đầu Miêu Miêu một cái: “Hai người đây là đi đâu vậy?”
Chị gái Trần gia: “Thượng Hải, còn ba người?”
Triệu Tú Vân: “Cũng vậy, tôi đi tìm chồng tôi đi bộ đội.”
Làm lính, vậy cũng không phải người xấu.
Chị gái Trần gia mở lời, cô vốn cũng là đang trong tuổi tác hiếu động hoạt bát, chỉ là lần đầu cùng em trai một mình ra ngoài, trước khi ra ngoài, người nhà dặn dò mấy lần, lúc này mới đi đường cái gì cũng không nói lời nào.
Triệu Tú Vân nghe nói cô phải đi thăm người thân, nhưng hành lý giống như là ở lâu dài, nhưng cũng không hỏi quá nhiều.
Đôi câu lời ong tiếng ve, chị gái Trần gia liền đổi chủ đề: “Chị dâu là người La Bình sao? Nghe không giống.”
Triệu Tú Vân cười: “Trước kia tôi là phát thanh viên ở đài, tiếng phổ thông phải thật tốt mới được.”
Chị gái Trần gia khen: “Thảo nào, nói tiếng phổ thông cũng thật tốt.”
Cô là người Giang nam, nói chuyện cũng mang cảm giác vùng sông nước, mềm mại dịu dàng.
Triệu Tú Vân cười cười, hai người cũng không ai nói với ai câu nào.