[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 47: Chương 47: Đánh nhau (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bình thường sau bữa tối, Triệu Tú Vân đều đưa hai con đi rửa mặt rồi đi ngủ sớm. Nhưng ngày mai là chủ nhật, hai đứa nhỏ không cần dậy sớm để đi học, nên để hai đứa đi chơi về muộn cũng được.

Hòa Nhi bị bạn bè gọi đi, Triệu Tú Vân không cho Miêu Miêu đi theo, vì vậy cô đã dỗ cô bé bằng bánh quy rồi đi đến nhà Trần Tú Anh bên cạnh để tán gẫu.

Trần Tú Anh đang ngồi trong sân đóng đế giày, thấy cô liền dọn ghế ra cho cô ngồi: “Ăn cơm chưa?”

Vừa làm vừa nói chuyện.

Triệu Tú Vân ngồi xuống, Miêu Miêu nghịch ngợm chạy quanh sân.

“Chị dâu đang đóng đế giày sao?”

Trần Tú Anh không ngơi tay: “Cũng không phải, chỉ là mấy thằng nhóc kia tay chân dài nên quanh năm suốt tháng tôi đều không đuổi kịp mấy đứa nó.”

Triệu Tú Vân: “Con trai ấy mà, nên nghịch ngợm một chút mới khỏe mạnh.”

Trần Tú Anh: “Nhưng đấy là khỏe quá rồi, tôi chỉ ước có thời gian nghỉ người. Cái khác không nói, xem hào nhi với Miêu Miêu ngoan như thế, hay chúng ta đổi đi ?”

Câu này Miêu Miêu nghe hiểu, liền chạy tới ôm tay mẹ: “Miêu Miêu không đổi.”

Trần Tú Anh trêu cô bé: “Làm con gái dì nhé? Dì mua kẹo cho cháu ăn.”

Miêu Miêu sốt ruột đến nỗi dậm chân, Triệu Tú Vân ôm cô bé: “Không đổi không đổi, con là cục cưng của mẹ.”

Lúc này cô bé mới vui lại, chỉ ăn vạ ngồi trong lòng mẹ rồi nghịch hoa.

Trần Tú Anh: “Vẫn là con gái tốt hơn, sau này còn có thể tâm sự được, chứ con trai nói đi là đi ngay.”

Triệu Tú Vân: “Đúng vậy, em cũng thích mấy cô bé xinh xắn.”

Cô thực sự rất yêu con gái mình, Phương Hải cũng yêu hai đứa bé, điều đó là sự thật.

Trần Tú Anh nói ra câu ai cũng muốn nói: “Nhưng cũng nên sinh con trai, Miêu Miêu là con gái rồi cũng sẽ lớn rồi đi lấy chồng, nhà mẹ đẻ cũng cần phải có người để nương tựa mà.”

Nói thật, Triệu Tú Vân đến thông gia không chỉ để gặp mặt không thôi, cô muốn sinh thêm một đứa nữa, không phải vì điều gì khác, mà chỉ muốn lấp kín miệng nhà chồng, ngày nào cũng than trời là Phương Hải tuyệt hậu.

Huống chi cô cũng có thể nhìn ra được, Phương Hải cũng muốn như vậy, ai mà không muốn có con trai chứ?

Nhà ai năm cái sáu người cũng không có gì lạ cả, ngoại trừ nhà Đồng Nhụy chỉ có một cô con gái, là gia đình ít con nhất.

Nhưng Triệu Tú Vân không nghĩ đến vấn đề này, cũng không muốn nhắc tới chuyện con cái nữa, cô nói : “Con cái là duyên phận, để nói sau.”

Trần Tú Anh cảm thấy bản thân vì muốn tốt cho cô, cô ấy thành thật nói: “Cô còn trẻ, dù sinh thêm con gái cũng không sợ, dù sao vẫn phải sinh con trai, sinh sớm sẽ tốt hơn.”

Vì sao phải sinh con trai chứ?

Triệu Tú Vân không nói hẳn ra như vậy, nhưng dường như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, tất cả đều làm như thế, không ai từng nghĩ là vì sao cả.

Cô cười cười không nói lời nào, nghĩ mất hứng thật sự, đang muốn tìm cớ về nhà, lại nghe thấy tiếng khóc.

Là Hòa Nhi.

Triệu Tú Vân không nói hai lời ôm đứa nhỏ chạy ra bên ngoài chạy, đèn đường chiếu xuống, cô sợ tới mức hồn bay phách lạc, chân liêu xiêu như muốn ngất xỉu.

Trần Tú Anh đi theo sau “Aiya” một tiếng: “Trời ơi, chuyện này xảy ra vậy?”

Hòa Nhi khóc thảm thương, nước mắt hòa lẫn máu, hai tay Triệu Tú Vân tay đều đang run, duỗi tay sờ: “Ngã ở đâu?”

Hòa Nhi: “Đau…Ngưu Ngưu đẩy… răng.”

Triệu Tú Vân cầm chiếc khăn tay để lau cho cô bé, chắc là chiếc răng hàm bị rơi ra lúc cô bé ngã, hơn nữa tay chân còn bị xước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.