[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 46: Chương 46: Đánh nhau (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Liên tiếp mấy ngày Triệu Tú Vân đều nấu thịt, có một hôm không biết mua heo ở đâu, thêm đậu hũ vào hầm lên, vừa mềm vừa tươi ngon.

Phương Hải vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Vợ anh vốn là người keo kiệt, đương nhiên anh cũng vậy, đến đồ hộp cũng không dám ăn, bây giờ ngày nào cũng ăn thịt, lúc trước khi giải phóng, đến gia đình địa chủ cũng không được như vậy, hay vợ anh ta nghĩ mắc bệnh nan y gì đó, sắp phải đi rồi nên mới vậy.

Tóm lại sự kỳ dị này khiến người ta cảm thấy lo lắng, hơn nữa thái độ của vợ anh còn rất tốt, rất thân thiết...

Giống như đối đãi với một vị khách quan trọng nào đó.

Về điểm này, chính anh ta cũng không muốn nghĩ tới.

Nếu nói ra thật là nông cạn, người khác đã ân cần hầu hạ mình như vậy mà còn cảm thấy có gì đó không đúng, người khác biết được sẽ mắng sau lưng anh ta thế nào đây?

Phương Hải vẫn muốn bị mắng, nên không ngừng giở trò.

Nên hôm nay lúc tan làm, anh cố ý mượn một cái xe đạp lên xã mua kẹo hồ lô, một cây sáu viên, bên ngoài có bọc đường, rồi oai nghiêm đi về nhà.

Vừa vào cửa, Triệu Tú Vân liếc nhìn anh một cái, hai hàng lông mày nhíu lại, hết bĩu môi rồi lại nhếch lên, lộ ra một nụ cười không hẳn là cười, sau đó cũng không nói gì.

Còn con anh lại phản ứng mạnh, Hòa Nhi với Miêu Miêu mỗi đứa ôm một chân của ba.

“Kẹo hồ lô, con muốn ăn kẹo hồ lô!”

Phương Hải ngồi xổm xuống: “Con cầm bát tới đây, chia cho em gái ăn cùn.”

Que kẹo hồ lô có đầu nhọn, sợ bọn trẻ sẽ bị đâm nên bảo chúng bỏ vào bát cho dễ ăn.

Hòa Nhi hưng phấn chạy vào nhà bếp, lúc đi ngang qua mẹ còn nhìn xem có phải thật sự mẹ sẽ cho ăn không, nhưng ham muốn ăn kẹo hồ lô đã chiến thắng.

Triệu Tú Vân cố gắng nhịn, gằn từng chữ nói: “Ăn cơm trước, ăn cơm xong mới được ăn.”

Phương Hải run run, đột nhiên nhanh trí: “Hòa Nhi hai cái, Miêu Miêu hai cái, thừa hai cái là cho mẹ.”

Trẻ con cũng không keo kiệt, nhìn ba ba đưa đến trước mặt mẹ, như thế mọi người ăn cùng nhau cũng không sao cả.

Triệu Tú Vân:…

Trái tim cô bị nâng lên rồi lại rơi xuống, giống như có người ném vào cối xay rồi kéo đi xung quanh, cô thầm thở dài: “Ăn đi, ăn đi, không ăn được thịt thì chỉ có thiệt thôi.”

Về việc ăn thịt, ngày đầu tiên cô cũng rất hào hứng, sau sáu ngày ăn liên tục vẫn thấy bình thường. Mức lương thực tăng nên khát vọng với thịt của mọi người cũng giảm xuống.

Phương Hải giật giật cái mũi, đột nhiên cắn một viên kẹo hồ lô.

Triệu Tú Vân liếc anh một cái, anh một viên cô một viên, sau đó bưng canh gà ra.

Hầm cả một buổi trưa, thịt gà đã mềm nhừ rồi.

Cô xé thịt ra thành sợi cho Miêu Miêu, rồi đặt vào trong bát cho cô bé, lại thổi canh trong bát cho Hòa Nhi, quay đầu nhìn bát mình, đã xuất hiện một cái đùi gà.

Phương Hải làm như không có gì ngồi gặm thịt, nhưng dưới mông như có kim châm.

Lúc còn là con gái, cô không có phúc để ăn đùi gà, khi làm mẹ thì muốn để dành phần ngon cho con, tính đi tính lại, Triệu Tú Vân sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên có người bảo cô ăn đùi gà.

Cô im lặng gặm đùi gà, ngay cả khi Hòa Nhi làm đổ canh lên bàn cũng không trừng mắt.

Nếu như bình thường là cô đã mắng mấy câu rồi.

Phương Hải cảm thấy bản thân làm rất tốt, nhưng không biết vì sao, tóm lại không khí này đang rất yên bình, anh không thể phá vỡ nó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.