Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bọn nhỏ cũng chưa từng được ăn hoành thánh bao giờ, Hoà Nhi chớp đôi mắt to tròn nhìn.
“Hoành thánh là cái gì ạ?”
Triệu Tú Vân không giải thích mà chỉ tuỳ ý nói: “Cái đấy có gói thịt.”
Chỉ cần có thịt là tụi nhỏ đã thích rồi, bọn chúng vô cùng vui vẻ mà vùi đầu vào ăn khiến cả mặt đều lấm lem dầu mỡ.
Triệu Tú Vân ăn cơm xong lại lấy ra một chiếc khăn lông nóng lau mặt cho hai cô con gái, lúc quay đầu lại nhìn đã thấy Phương Hải thu dọn bát đũa đi rửa.
Cô kêu: “Để lại đấy đợi lát nữa em rửa, anh ngồi đó đi.”
Cô đã khổ từ khi còn nhỏ rồi, nhưng ngoại trừ sinh con ra từ quả thật cô chưa từng bao giờ bị thương cả. Trong lòng cô vẫn còn rất băn khoăn nên đang có hơi coi Phương Hải là búp bê sứ.
Phương Hải là một người qua quýt nên anh cũng chẳng để ý lắm: “Cái này có là cái gì đâu.”
Quả thật đó chỉ là vết thương nhẹ thôi sao vợ cứ nói nó như nghiêm trọng lắm vậy, lúc nói chuyện anh cũng đã nhanh nhẹn làm xong việc rồi.
Triệu Tú Vân không yên tâm nhưng cô cũng không thể làm trò vén quần áo của anh lên trước mặt tụi nhỏ được.
Cô cầm quần áo cùng chậu rửa mặt, xà phòng ra: “Em đưa tụi nhỏ đi tắm rửa rồi đun nước cho anh, anh chỉ được lấy không lông lau một chút thôi, không được để bị dính nước.”
Phương Hải cảm thấy cả người mình đều rất có lực, anh hoà nước cho ấm lại rồi dùng khăn lông lau qua vài lần. Anh đi huấn luyện cả ngày trời mồ hôi ướt đẫm, cả người toàn mùi mồ hôi, không dùng lực kỳ cọ là không được.
Huống hồ anh còn có thể nhìn ra được rằng vợ của mình rất thích sạch sẽ.
Có đôi khi một ngày Hoà Nhi thay quần áo tới hai lần mà mẹ cô bé cũng chẳng chê mệt. Lúc đưa tụi nhỏ đi đến đâu cũng được mọi người nói rất chú ý tới con cái.
Từ trước tới nay Phương Hải không chú ý nhiều như vậy nhưng hiện giờ anh đã để ý hơn rồi, đây chính sự khác biệt của đàn ông có vợ ở bên cạnh và không có vợ ở bên.
Đúng là không giống nhau.
Trong lòng anh lại tràn đầy xao động, đều đã nói chuyện đến mức này rồi chắc cũng tính là làm hoà rồi nhỉ?
Triệu Tú Vân cũng đang cân nhắc tới chuyện này, ban ngày cô đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ cô cảm thấy mình hẳn nên phải nói lời xin lỗi nghiêm túc với chồng. Từ trước tới nay là do cô sơ sẩy, mặc kệ thế nào đi nữa chuyện này đều là cô sai.
Nhưng lời nói đi đến bên miệng vẫn luôn có hơi thẹn thùng.
Giữa vợ chồng với nhau có đôi khi cứ nên phiên phiến cho qua, dường như cuộc sống của mọi người cũng đều là như vậy, cô cũng chẳng biết phải nên làm cái gì bây giờ nữa.
Mãi đến khi đi lên giường ngủ hai người vẫn chưa quyết định được phải nói ra như thế nào.
Phương Hải đánh bạo duỗi tay ôm lấy cô nhưng lại bị cô tránh đi.
Trốn xong cô mới giải thích: “Hôm nay không được, chờ vết thương của anh ổn cái đã.”
Đừng lại để cho miệng vết thương rách ra là được.
Phương Hải cũng hơi thoải mái vò đầu: “Anh còn cho rằng em đang tức giận.”
Đúng thế, bọn họ đều cảm thấy đối phương đang tức giận.
Triệu Tú Vân bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Có cái gì mà em phải tức giận chứ.”
Phương Hải cảm thấy bọn họ vẫn nên không cần phải rối rắm vì chuyện này, ngộ nhỡ nói thêm sai càng thêm sai vì thế anh mới nói thẳng: “Vậy chúng ta làm hoà nhé.”
Giống y như trẻ con vậy.
Triệu Tú Vân cười thầm: “Được, làm hoà.”