Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chắc hẳn đây đều là phiếu địa phương có gửi về nhà cũng không dùng được cho nên mới thường đi đổi cùng người khác. Từ trước tới nay Phương Hải dựa vào việc này nên cũng tích cóp được không ít tiền.
Triệu Tú Vân để phiếu sang một bên: “Khá tốt, có lời hơn nhiều so với đi đến đại đội đổi.”
Đội viên thích phiếu công nghiệp hơn bởi vì những người có tài cần có tiền lương nhưng mỗi quý chỉ được phát một lần, cứ hai mươi tệ tiền lương sẽ được phát một phiếu, từ ba mặt hàng chính đến kem đánh răng đều được mua sắm bằng phiếu công nghiệp.
Tiền lương của Phương Hải cao, trước khi được điều Thượng Hải thì quý này anh đã được trải hai mươi tệ rồi.
Triệu Tú Vân tính toán tỉ mỉ có rất nhiều thứ đều là mua đồ cũ ở Hoài Quốc Cựu, hoặc là hàng nhập khẩu không cần phiếu đắt mà vẫn mua được ở cửa hàng bách hoá.
Tích góp được phiếu công nghiệp như vậy sẽ là đồng tiền mạnh ở đội viên.
Phương Hải nghe được câu này cũng âm thầm đắc ý, không tồi chiêu thức này phải nói là tuyệt diệu nhưng anh vẫn làm bộ lơ đãng nói: “Tháng sau có nguồn cung ứng là có thể đổi được, về sau mỗi ngày chúng ta đều hấp hai quả trứng gà.”
Người lớn một quả, trẻ con một quả.
Số tiền này cũng phải nên tiêu đi, Triệu Tú Vân cũng không phản đối: “Được, nếu như còn có phiếu công nghiệp thì đổi nhiều thêm cũng được.”
Những người không có người nhà theo quân sẽ sống ở bên toà ký túc xá bên kia cho nên cô cũng chẳng thể gặp được họ, vẫn nên để người đàn ông này ra sân sẽ càng thuận tiện hơn.
Phương Hải cảm thấy mình đang được giao cho một trọng trách rất lớn, anh hỏi kỹ càng tỉ mỉ: “Vậy phiếu ngoại nhập có muốn không?”
Phiếu ngoại nhập đều là những sản phẩm nhập khẩu, mỗi tháng dựa vào theo cấp bậc sẽ được phát một ít. Thế nhưng mà mỗi khi chạy đến cửa hàng ngoại nhập mua đồ, đồ vật bên trong đó đều đắt đến doạ người, hầu hết mọi người đều không dùng được, nhưng mà nghe nói một số đồ ăn vặt nước ngoài được bán ra ăn cũng không tệ lắm.
Triệu Tú Vân đã từng nghe nói qua về cửa hàng ngoại nhập nhưng mà cô vẫn chưa từng được đến đó, sau khi nghĩ lại một lúc cô mới nói: “Đổi đi, về sau dẫn bọn trẻ đi tới học hỏi chút kiến thức.”
Quả thật không ra khỏi cửa không biết mình là người nhà quê, mọi thứ ở Thượng Hải đều rất mới mẻ đã thế còn có nhiều loại phiếu hơn, không cần phiếu cũng có thể mua được nhiều đồ khác, vật tư phong phú hơn nhiều so với ở quê.
Nói xong cô lại hỏi tượng trưng: “Vậy anh còn có đủ tiền không đấy?”
Phương Hải vội vàng đáp lời: “Đủ.”
Anh còn vẽ ra một cái bánh cho tụi nhỏ: “Chờ tới mùng một ba được được phát tiền lương rồi chúng ta sẽ lại đi thành phố chơi.”
Triệu Tú Vân thật sự đau lòng cho tiền, Hoà Nhi còn la hét: “Ăn bánh kem bơ!”
Đến cả thịt kho tàu cũng không chặn được cái miệng của cô bé.
Hoà Nhi bị mẹ trừng mắt một cái thế là cô bé lặng lẽ đẩy em gái.
Miêu Miêu cũng rất lanh lợi nhìn ba: “Bánh kem bơ.”
Nếu như đổi lại bình thường Phương Hải cũng sẽ tranh thủ nói đỡ cho tụi nhỏ một chút. Thế nhưng trước mắt anh còn đang khó bảo toàn cho tấm thân này nên chỉ có thể dỗ: “Chúng ta đi ăn phòng ở hồng đi.”
Anh cũng đã nghe ngóng qua rồi, phòng ở hồng rẻ hơn một chút nhà hàng Bình An, họ cũng bán cả bánh kem vuông ăn rất ngon.
Hai ngày này của Triệu Tú Vân cũng không để lãng phí, cô lập tức từ chối: “Ăn hoành thánh thôi là đủ rồi.”
Một bát hoành thánh chỉ mất có năm hào, vào quán ăn nào không có xây nền còn chẳng cần phải bỏ ra mười tệ nhưng nếu như có thể mua được một chiếc bánh kem vuông giá năm hào cho tụi nhỏ ăn thì cũng được.