Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
À, buổi sáng đúng là rất cúi đầu còn làm trứng gà cho anh ăn nữa.
Phương Hải không nêu chủ ý gì, anh chỉ tuỳ tiện nói cho có lệ: “Ừm, biết rồi.”
Dù sao cũng chẳng thân quen cho lắm, việc trong nhà nói ra bên ngoài cũng không tốt lắm.
Buổi chiều anh cũng không làm cái gì khác, lúc tóm được người lại hỏi người ta muốn đổi phiếu trứng gà. Một tháng người lớn sẽ được cung cấp nửa cân, trẻ con hai lạng, mà trứng gà cũng không lớn, một hay hai thì cũng giống như một.
Cũng không phải ai cũng tuỳ tiện mang theo loại phiếu mua đồ này bên người, còn chẳng phải đầu tháng khi được cung cấp nên anh cũng không thể đổi được bao nhiêu mà chỉ đổi được có bốn cân.
Vậy là đổi được bốn mươi quả, đủ để ăn một trận, con được ăn mà vợ cũng được ăn. Còn không phải chỉ là một quả trứng gà thôi sao, làm gì có ai không ăn nổi chứ.
Cúi đầu sao, em hấp cho anh một trứng gà vậy anh sẽ cho em bốn cân, vậy đã cúi đủ thấp chưa.
Ở nhà, Triệu Tú Vân làm bữa tối rất phong phú, tụi nhỏ thèm đến mức chạy vòng quanh chiếc bàn nhưng lại bị mẹ đuổi ra ngoài phòng chờ ba về.
Phương Hải tan ca cọ tới cọ lui mới đi về nhà, từ xa đã trông thấy tụi nhỏ đang ngồi xổm ở ngoài cửa, anh nhanh chân nện bước đi qua mỗi tay ôm một đứa nhỏ lên.
Triệu Tú Vân nghe thấy tiếng nhưng cũng không biết nên nói cái gì, cô mở miệng nhanh hơn não: “Thả xuống thả xuống, không sợ miệng vết thương bị rách ra sao.”
Vốn dĩ Phương Hải muốn nói “Không vấn đề” nhưng khi nghĩ lại anh vẫn không nói ra. Hiện tại anh thật sự mới hiểu chính xác nói nhiều là như nào, dù cho mình rất muốn mở miệng nhưng vẫn phải nên khâu miệng lại. Khó khăn lắm mới được trải qua mấy ngày vui vẻ giờ lại biến thành như vậy.
Anh đặt tụi nhỏ xuống đất.
Hai đứa nhỏ một trái một phải túm ba đi, Hoà Nhi còn cực kỳ gấp gáp.
“Sao bây giờ ba mới trở về, con đã đói bụng lắm rồi.”
Lúc này Phương Hải mới ngửi thấy mùi vị thịt, anh hít hít cái mũi nghĩ thầm hay lắm cái cô vợ này buổi sáng mới có trứng gà xong vậy mà buổi tối lại có thịt rồi. Vậy phiếu trứng gà kia phải lấy ra tay thế nào đây, sao còn không biết xấu hổ tranh công với anh chứ.
Triệu Tú Vân dọn bát đũa xong, cô gắp lấy miếng thịt mỡ để vào trong bát của Miêu Miêu, cô nhóc không ăn hết được thịt nạc mà còn bị rắc kẽ răng. Còn Hoà Nhi thì đã thay răng xong rồi nhưng cô bé cũng không thích cắn lắm.
Thật ra hiện tại cũng chẳng có mấy ai thích ăn thịt mỡ cả, Phương Hải ngồi xuống cũng không hỏi sao hôm nay lại mua thịt về ăn. Anh vẫn chưa nghĩ ra được phải mở miệng thế nào nên chỉ biết nhặt lấy những miếng thịt nạc bọn nhỏ không muốn lên ăn.
Đúng là Triệu Tú Vân muốn bồi bổ cho anh, dù cho bị bệnh gì hay là bị thương cái gì thì ăn thịt vẫn luôn đúng đắn nhất. Nếu như mà mua được gan heo hay tiết heo thì còn tốt hơn nhiều.
Trông thấy anh như vậy cô lại đặt thịt kho tàu tới trước mặt mình.
“Mua ba phần đấy, đều đủ ăn cả.”
Phương Hải dừng đũa, anh lấy tay móc từ trong túi áo ra phiếu vừa đổi được hôm nay: “Anh đổi với chiến hữu.”
Phiếu trong nhà đều là do Triệu Tú Vân quản, cô cầm lấy xem: “Nhiều như vậy sao?”
Trứng gà là đồ ăn thông thường nhất, hầu hết nhất định nhà nào cũng sẽ giữ lại để ăn. Dù sao tiền lương trong quân đội cũng không thấp, một cân trứng gà vẫn có thể mua nổi.
“Người nhà họ không đến tuỳ quân nên đều ăn ở nhà ăn hết, cũng chẳng dùng tới.”