[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 49: Chương 49: Sinh thêm lần nữa? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngưu Ngưu nghịch ngợm cả khu tập thể này đều biết, vì thế Lý Lệ cũng đánh nhau không ít lần rồi, nhưng lúc này cô ta đang nằm trên đất kêu to.

Ở ác gặp dữ, Trương Hoa Mai vỗ tay một cái: “Được rồi được rồi, biết sai là được rồi, Tiểu Triệu, ngày mai cô quét sân mười ngày. Vương Đại Chí, đưa vợ anh về đi.”

Vương Đại Chí mới đến, chỉ đuổi kịp chủ nhiệm, anh ta xấu hổ nói: “Về ngay, về ngay.”

Lại đi che miệng Lý Lệ lại: “Còn chưa đủ mất mặt sao!”

Ai mất mặt, Triệu Tú Vân không mất mặt, có thái độ vô cùng tốt: “Chắc chắn rồi, tôi nhất định sẽ quét sạch sẽ. Cũng nói xin lỗi với mẹ Ngưu Ngưu, là do tình thế cấp bách. Trẻ con ấy mà, cãi nhau cũng nên đúng chừng mực, người lớn không nên quá so đo.”

Là nhất thời, là tình thế cấp bách, là con trai mấy người không đúng thôi.

Mặc kệ cô làm cái gì, người sáng suốt vừa thấy đều biết ai có lý hơn.

Khu tập thể này cũng nhỏ nên không chuyện gì có thể giấu được.

Triệu Tú Vân đang quét rác thì cảm thấy có ai đó đang nhìn đánh giá mình. Đương nhiên nến là người khác thì cô cũng muốn đi xem thử.

Da mặt dày một chút đều không sao cả.

Rắc rối duy nhất chính là Phương Hải, anh cứ khăng khăng đòi quét cùng cô, làm cả hai người cùng khó xử.

Đàn ông còn có công việc, cô không vui lắm nên chọc cái chổi vào người anh: “Anh đi làm đi , em tự làm được rồi.”

Phương Hải đứng im tại chỗ: “Có người giúp anh rồi, ít ra anh cũng phải quét giúp em một nửa.”

Đừng nhìn chỗ này không lớn, nhưng một người cũng đủ lăn lội rồi.

Triệu Tú Vân cũng không khuyên nữa, cô hốt những chiếc lá rụng vào trong sọt.

Phương Hải thấy cô không nói lời nào, tự mình tìm chuyện: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không đánh nhau đó chứ.”

Cô gái nhà có học, dáng vẻ dịu dàng, ăn nói lịch sự, trong khu tập thể này ai cũng nghĩ là một đóa hoa thanh tú nhẹ nhàng nhưng lại không ngờ lại là vua của các loài hoa.

Triệu Tú Vân: “Đừng nhắc tới trước mặt con, đừng để mấy đứa nhỏ cảm thấy đánh nhau vẫn là chuyện tốt.”

Phương Hải: “Anh không ngốc như vậy đâu.”

Triệu Tú Vân thật sự cảm thấy mình ngốc, cô tùy ý nói: “Đánh nhau có cái gì khó, chỉ cần cao to chân dài tay dài là được, nhưng cũng chỉ là thắng thua thôi.”

“Vậy Lý Lệ kia to béo như vậy, em không cảm thấy mình sẽ thua sao?”

Phương Hải cũng cảm thấy kỳ lạ, sao cô lại có thể thắng được chứ, Lý Lệ cũng đã đánh nhau với rất nhiều người rồi.

Triệu Tú Vân nhướng mày: “Không hiểu sao, người ta gọi là nắm bắt thời cơ, trước tiên em làm cô ta choáng váng, nếu không cô ta đã lao vào đánh em trước rồi.”

Trong đó cũng có mấy phần đạo lý, Phương Hải cũng như hiểu ra, anh còn nói giỡn: “Nhưng em không biết chửi người.”

“Ai mà không biết chửi chứ? Lúc đó em đã quá vội vàng.”

Cô nói cũng có lý.

Phương Hải không thể phản bác lại cô,bỗng nhiên anh lại nhớ tới một chuyện xưa.

“Trước một năm anh nhập ngũ, anh đã thấy em khóc.”

Cũng đã lâu lắm rồi, Triệu Tú Vân nghe xong chỉ biết xấu hổ, cô cũng nhứ lại, không chắc chắn nói: “Có phải ở dưới cây hòe không?”

Phương Hải: “Chắc là vậy, thấy lúc anh từ ngoài ruộng trở về, em đang ở cùng với mấy người khác nữa.”

Sau đó Triệu Tú Vân cũng đã nhớ ra.

Chắc là kỳ nghỉ hè khi cô lên cấp hai.

Người được học cấp hai trong đội cô không nhiều chứ đừng nói là cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.