Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô phải chia tay với mấy người bạn thân.
Hiện tại ngẫm lại, lúc đó là lên xã học, mỗi tháng chỉ được về một lần, lần đó đi cũng như xa nhau mãi mãi.
Tuổi còn nhỏ, bây giờ nhớ lại cảm thấy thật ngốc, cô đã kể cho Phương Hải nghe.
“Khi đó em còn nói với mấy người đó là sẽ làm bạn thân cả đời, sẽ luôn chơi với nhau, làm mẹ nuôi cho con của nhau.”
Phương Hải: “Con của chúng ta còn có mẹ nuôi sao?”
Sao anh chưa từng nghe qua, cũng phải bàn bạc qua với anh chứ.
Triệu Tú Vân thở dài: “Không có, sau này em vẫn luôn làm việc ở xã nên rất ít khi về nhà, dần dần cũng mất liên lạc với cô ấy, cô ấy cũng đi lấy chồng xa, ở tận biên cương cơ, khi chúng ta kết hôn, cô ấy cũng không tới được đây.”
Đôi khi con người giống như dây diều vậy, cứ mãi đứt đoạn, cũng không thể kéo trở lại được nữa.
Phương Hải: “Trưởng thành là vậy mà, ở quê anh cũng có mấy người bạn chơi chung với nhau đến khi lớn. Nhưng sau khi nhập ngũ anh không còn liên lạc với họ nữa.”
Mấy năm khi tết đến về nhà cũng chỉ ở được mấy hôm, còn có ba mẹ là tốt rồi, nhưng như vậy tình anh em cũng trở nên vững chắc hơn.
Triệu Tú Vân: “Phương Thuận đúng không, em nhớ hai người hay cùng nhau đi câu cá.”
“Đúng vậy, cậu ta kết hôn sớm hơn chúng ta, lúc ấy anh còn đi cưới mừng cậu ta năm xu, lúc chúng ta kết hôn, cậu ra cũng mừng lại năm xu.”
Năm xu là giá thị trường quà tặng trong lữ đoàn, lúc kết hôn Triệu Tú Vân phụ trách nhận quà, sau đó cô cũng phụ trách trả lại quà đáp lễ, có mấy người là Phương Hải đặc biệt trả lại.
Phương thuận là một trong số đó.
Triệu Tú Vân: “Anh ấy sinh liền lúc sáu đứa, làm gì còn dư tiền chứ.”
Sáu cái miệng há ra, ngay cả gia đình địa chủ cũng không quá giàu có, Phương Thuận nghèo như vậy có thể mừng từng ấy đã là không tệ rồi.
Phương Hải cũng cảm thán: “Nuôi con thật tốn tiền.”
Nhất là nuôi theo cách đặc biệt thì càng tốn tiền, hiện tại nhà họ chỉ có hai cô con gái nên cũng chưa tới mức túng thiếu.
Nhưng không phải anh vẫn kiếm được tiền sao, sinh thêm cũng không sao cả.
“Chúng ta sinh thêm em trai cho hai đứa đi?”
Giọng điệu Triệu Tú Vân không tốt lắm: “Sao anh biết chắc chắn sẽ sinh con trai, nhỡ đâu lại là con gái thì sao?”
Phương Hải không biết vì sao đột nhiên cô lại không vui, anh cẩn thận lựa lời: “Con gái thì con gái thôi.”
Anh cảm thấy cũng khá tốt, đã có hai cô con gái rồi, muốn con trai chắc cũng không quá đang đâu nhỉ? Cũng không phạm pháo nữa, nói thật ra, ở nông thôn nhà ai mà không muốn sinh con trai chứ?
Chính anh cũng cảm thấy rất có lý, Triệu Tú Vân lại phóng cây chổi đi: “Em đi đón Hòa Nhi tan học, anh về đi làm đi.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Phương Hải cũng không vui lắm, thật là, anh cũng đủ khom lưng cúi đầu rồi, sao lại không có một ngày vui nữa chứ, phụ nữ đúng là không thể hiểu được.
Anh đổ rác vào sọt sau đó quay về doanh trại.
Bên kia, Triệu Tú Vân đi ra khỏi khu tập thể, gió thổi qua khiến cô bình tĩnh lại, cô chậm rãi bước đi.
Hai ngày nay cô sợ Ngưu Ngưu lại ức hiếp Hòa Nhi, đi học tan học đều đưa đón, nhắm đúng thời gian, mới đến cổng trường đã nghe thấy tiếng chuông tan học.
Người gác cổng lắc chiếc chuông nhỏ treo dưới mái hiên.
Thời buổi này căn bản không ai đi đón con cả, hầu như đều để chúng tự về.
Triệu Tú Vân cũng chỉ đi theo sau mấy bước, để Hòa Nhi đi cùng bạn bè ở phía trước, sau đó cô thấy Đồng Nhụy nắm tay con gái Trần Thanh Vận.