Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điền Mật nhếch mép một cái, cũng không nói gì. Cô chào hỏi hai ông bà rồi dắt em trai rời đi.
Đi được mấy bước còn nghe thấy bà nội dùng giọng từ ái dỗ dành đứa cháu trai đã 26 tuổi ăn nhiều một chút.
Điền Mật quay lưng lại xoa đầu em út, âm thầm xem thường.
Nhưng mà ngay lúc này, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai chị em vô thức quay đầu lại, chợt thấy Điền Trường Khanh vừa rồi còn ăn như hổ đói đang cầm đũa đuổi theo.
Tướng mạo Điền Trường Khanh cũng không tính là đẹp trai, nhiều nhất cũng chỉ coi là nho nhã, là loại đàn ông trắng trẻo, sạch sẽ, lịch sự ấy, hơn nữa lại thấp giống mẹ, khó khăn lắm mới cao được một mét bảy.
Nhưng được ông bà nội cưng chiều, lúc chị em họ còn mặc quần áo vá thì người ta đã có mấy bộ quân trang, giày da sáng bóng, chăm chút hẳn hoi thì cũng ra hình ra dạng.
Điền Mật không có thiện cảm với anh ấy, dắt em trai xoay người rời đi.
“Khoan.”
Điền Trường Khanh chạy nhanh mấy bước, chắn trước mặt hai người, giọng điệu lấy lòng: “Em hai, ngày mai trên trấn chiếu phim, em đi không?”
Tháng mười trời tối mau, chỉ một lúc mà những con quạ vàng còn sót lại đã hoàn toàn bay về phía tây.
Ánh hoàng hôn mờ ảo bao phủ khuôn mặt Điền Mật, làm cho khuôn mặt ngọt ngào mềm mại của cô càng thêm vẻ xa cách, cô không nói gì, chỉ nhướng mắt lên nhìn chằm chằm và đánh giá người đàn ông trước mắt.
Trong lòng Điền Trường Khanh như có quỷ, khi bị nhìn chằm chằm như vậy, cũng thấy không được tự nhiên, nhúc nhích cái chân: “Sao... sao vậy?”
Điền Mật nhếch môi, cô có ngoại hình giống với nguyên chủ, xinh đẹp nhưng không hề có tính công kích, cả người đều tràn đầy sự ngọt ngào, khi cười lên như vậy thì lại càng khiến lòng người ta mềm nhũn hơn.
Thấy thế, trong lòng Điền Trường Khanh khẽ buông lỏng, cũng cười rộ lên theo.
Nhưng ý cười còn chưa kịp lan đến mắt thì lại nghe thấy em hai lạnh lùng nói: “Bàn tay của Lưu Hướng Đông cũng khá dài đấy, tôi đồng ý với anh thì có lợi gì cho tôi?”
“Sao em lại biết... Khụ khụ... anh nói là, Lưu Hướng Đông gì cơ? Anh không quen.” Khuôn mặt người đàn ông trở nên ảo não, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, bắt đầu cuống quýt phủ nhận.
Trong lòng lại thấy hơi tò mò và lạ lẫm, sao cô em gái thứ hai này tự nhiên lại thông minh như vậy chứ?
“Ngu ngốc!” Điền Mật ghét bỏ nhếch miệng, cô còn đang suy nghĩ về món canh cá, không có tâm trạng nói chuyện với người anh cả cặn bã này, sau đó cô đưa em trai nhanh chóng rời đi.
Để lại Điền Trường Khanh đang bực tức, hận không thể đuổi theo để tranh luận, nhưng khi nghĩ đến lợi ích từ chỗ Lưu Hướng Đông, cuối cùng cũng đành nhịn xuống.
Không được nóng nảy.
Phải suy nghĩ một biện pháp tốt hơn mới được.
Trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ.
Mấy hôm trước anh ấy đã lên huyện với mấy anh em, sau đó nhìn thấy một chiếc đồng hồ ở chỗ Cung tiêu xã, phải lấy được cái đồng hồ đó từ chỗ ông bà mới là quan trọng nhất.
Đến lúc đó, anh ấy sẽ đeo chiếc đồng hồ lên, sau đó đạp xe đạp, kẹp mấy cái bút bi vào túi áo sơ mi trước ngực, chắc chắn anh ấy sẽ không thua kém bất cứ một cán bộ nào trong huyện cả.
Còn em hai...
Hừ, con bé chết tiệt kia sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta, Lưu Hướng Đông là một mối tốt, anh ấy cũng đã đồng ý rồi.
…