Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thôn Triều Dương không có điện, vậy nên buổi tối nhà nào cũng sẽ đi ngủ sớm.
Đến nơi này đã được nửa tháng, Điền Mật đã từ con cú thành bé ngoan ngủ sớm dậy sớm.
Buổi tối rửa mặt chải đầu xong thì nằm lên giường, đang nghe em tư ríu rít kể chuyện vườn trường thì cửa phòng bị người nào đó đẩy ra.
Loan Hồng Mai đặt cái đèn dầu lên bàn, sau đó móc từ trong túi ra mấy cái phiếu rồi đưa cho con gái thứ hai.
“Cái gì vậy ạ?” Điền Mật giơ tay nhận lấy.
“Vé vải, hai ngày nữa sẽ có hội chợ lớn, Cung tiêu xã sẽ có hàng mới, con đi sớm một chút, chọn lấy hai miếng vải đẹp để may mấy bộ quần áo cho tươm tất.” Nói xong, Loan Hồng Mai lại đau lòng mở khăn ra, lấy ra mấy đồng tiền đưa cho con gái.
“Mẹ, con cũng muốn mua quần áo mới.” Em tư Điền Phán Đễ cũng lộc cộc ngồi dậy, duỗi tay ra nhìn mẹ.
Em ba Lai Đễ cũng kéo kéo góc áo mẹ, tuy rằng không dám nói thẳng, nhưng đáy mắt lại lộ ra khát vọng, cô bé mười sáu tuổi, tới tuổi con gái làm đỏm rồi, nhưng không có lấy một bộ quần áo đẹp, tất cả đều phải mặc lại quần áo của các chị.
“Muốn cái gì mà muốn! Bà mẹ này thấy con đang thiếu đánh rồi đấy.” Ngoại trừ con trai lớn, Loan Hồng Mai cũng vẫn luôn thờ phụng yêu chiều mấy đứa con trai, còn với bốn đứa con gái thì luôn đánh thẳng tay.
Điền Phán Đễ linh hoạt tránh đi, ngoài miệng vẫn không phục ồn ào: “Vậy tại sao chỉ mua cho chị hai? Con và chị ba cũng muốn.”
“Con còn so bì với chị hai con sao? Nó phải đi gặp nhà chồng, sao có thể mặc mấy bộ quần áo rách rưới được?” Nói xong, Loan Hồng Mai lại nhìn về phía con gái thứ hai, vui vẻ dặn dò: “Ngày hôm hội chợ đi sớm một chút, mẹ nhờ người hỏi thăm qua rồi, dạo này có loại vải màu đỏ rất đẹp, đến lúc đó mua sẽ may một chiếc áo ngắn, lần trước không phải chị cả có gửi cho con một cái quần quân đội rồi sao? Đến lúc gặp mặt người ta thì cứ mặc như vậy, mẹ chắc chắn, với ngoại hình của con gái mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ vừa ý.”
Điền Mật nhếch khóe miệng... trên áo hồng, dưới quần xanh, cái thẩm mỹ gì vậy?
Đi hát nhạc Đông Bắc cho người ta xem à?
“Đang nói với con đấy, ngẩn người làm gì vậy?” Thấy biểu tình của con gái không đúng, Loan Hồng Mai giơ tay đẩy cô một cái.
Điền Mật hoàn hồn, gật đầu lung tung: “Biết rồi.”
“Biết thì tốt, con cũng nên để ý một chút, cũng đã hai mươi tuổi rồi, nếu không ổn định thì người trong thôn sẽ bàn tán ra vào, mẹ cảm thấy thằng bé họ Lưu kia cũng không tồi đâu...” Loan Hồng Mai lải nhải, sau đó đặt mông ngồi lên trên giường, có vẻ còn muốn nói hồi lâu nữa.
“Mẹ, có phải nên tắt đèn dầu đi không?” Điền Mật nhắc nhở.
Cô vừa nói xong, Loan Hồng Mai lập tức nhảy dựng lên, sau đó cẩn thận bưng đèn dầu đi ra ngoài: “Không nói chuyện với con nữa, mẹ đi về trước.” Để như này rất hao dầu, xăng dầu lại rất đắt, lúc mua còn phải có vé, cũng không thể lãng phí như vậy được.
“Chị, chị thông minh lắm.” Điền Phán Đễ tinh nghịch nói, quả thực không thể nhìn ra chị hai đang cố ý, nhưng… “Chị, chị thật sự phải gả chồng sao? Anh cả cũng đã hai mươi sáu, nhưng còn chưa cưới vợ, chị mới hai mươi tuổi, sao phải gấp vậy?”