Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xong xuôi ông ấy còn không quên lại lần nữa phát ra một câu cảm thán: “Con bé đúng là có bản lĩnh.” Nhiều cá đỏ dạ to như vậy không thể chỉ dựa vào may mắn mà có thể bắt được.
Nghe được những lời này, cuối cùng tâm trạng đang từ đáy cốc của Điền Mật cũng được hoà hoãn trở lại, chỉ cần không phải bận bịu làm việc ra về trắng tay là tốt rồi.
Hiện tại cô đã không còn ôm tư tưởng không thực tế một đêm phất nhanh nữa, quả nhiên con người vẫn nên bước từng bước chân kiên định đi lên.
Trần Tam Căn cũng không vội vã nói giá mà châm một điếu thuốc hút hai hơi rồi mới mở miệng hỏi: “Về sau cháu còn đến bắt cá nữa không?”
Tất nhiên Điền Mật muốn rồi nhưng tới huyện thành còn phải tìm lý do. Cô nắm chặt chiếc khăn hình tam giác đang lỏng leo kìm nén cơn choáng váng đầu óc rồi thành thật trả lời: “Cháu sẽ lại qua đây nhưng cũng không xác định là ngày nào cả.”
“Ngày nào cũng đều được hết chỉ cần không phải là ngày mưa gió thì thuyền đánh cá của chú thím đều sẽ ở đây. Nếu như cháu muốn bán cá vậy thì buổi chiều lại đây, buổi sáng thuyền đánh cá đều ra biển vớt cá, bên bờ không có ai.” Nói tới đây, Trần Tam Căn mới nhớ tới cô gái nhỏ này còn xem tôm là thứ đồ tốt nên trong lòng biết cô không có hiểu biết về đồ biển nên mới nói nhiều hơn mấy lời.
Ông ấy vươn bàn tay thô ráp chỉ tới thuyền đánh cá bên cạnh: “Cháu đi tìm hiểu đi, chú thím thu gom các loại cá ở đây nhưng mà trong số những loài cá này thì cá đỏ dạ là loài có giá cả tương đối cao. Cá đù chú thím trả hai hào một cân, cá hố là một hào tám xu…à… cá dạ đỏ có giá tốt nhất là sáu hào.”
Điền Mật thăm dò qua nhìn, trong khoang thuyền đã có mấy cái sọt tre phân loại các loài cá.
Xấu hổ nhất chính là cô chỉ phân biệt được mấy con cá đù to bằng cỡ bàn tay, còn có cả mấy con cá hố là nhiều nhất, còn mấy loại khác cô đều mờ mịt.
“… Tôm thì chú thím không thu nhận, cua thì cũng được giá cả cũng không tồi đâu lớn nhỏ đều thu nhận hết, vài ba con trở lên có thể bán được với giá bảy hào một cân, nếu lớn hơn chút thì giá cả có thể thương lượng. Giá cả cá đỏ dạ hôm nay nếu như cháu cảm thấy được thì chú sẽ cân và tính giá cho cháu.” Tuy rằng Trần Tam Căn rất thích những con cá đỏ dạ này, cũng muốn ép giá xuống thấp nhưng ông ấy cũng không là người không có lương tâm.
“Có thể ạ, cứ tính với giá sáu hào đi ạ.” Điền Mật gật đầu đồng ý
Chắc hẳn là do chuyện tôm hùm đã đả kích cô quá mạnh nên đối với giá tiền của cá đỏ dạ hoang dã lên tới hàng nghìn, chục nghìn của đời sau mà hiện giờ chỉ có giá sáu hào một cân cũng khiến cho Điền Mật cảm thấy cảm động lắm rồi…
“Vậy được để chú cân!” Cô gái nhỏ đã sảng khoái, không ép giá lên như vậy cũng khiến cho Trần Tam Căn hiếm khi lộ ra nụ cười hiền hoà. Ông ấy đứng dậy mở túi lưới ra nhặt hết toàn bộ cá vào sau đó cân lên: “Bốn mươi ba cân sáu lạng hai, tính cho cháu bốn mươi bốn cân!”
Vậy là hai mươi sáu đồng bốn hào!
Giọng nói của chú Tam Căn vừa phát ra đồng thời Điền Mật cũng đã tính ra được tổng giá trị.
Cũng không tệ lắm, tuy rằng còn ít hơn rất nhiều so với dự tính nhưng có rất nhiều công nhân một tháng tiền lương của bọn họ cũng không được nhiều như vậy, còn phải là công nhân chính thức mới được.