[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm

Chương 46: Chương 46




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu như đổi một góc độ tốt đẹp khác mà nói vậy thì tiền lời cô kiếm được mấy giờ cũng bằng tiền lương cả một tháng của công nhân, tuyệt đối cực đáng giá.

Thật ra nếu như không phải tự mình chuẩn bị tìm đường lui thì cô cũng sẽ không gấp gáp kiếm tiền như vậy.

*****

Điền Mật cầm lấy tiền mà thím Lệ đưa qua đếm ngay trước mặt, sau khi xác định không có vấn đề gì rồi mới cất vào túi.

Cộng thêm ba đồng ban đầu mà cô có vậy là cô có khoảng gần ba mươi đồng tiền tiết kiệm. Tuy rằng vẫn ít ỏi như cũ nhưng vẫn mang đến cho Điền Mật cảm giác an toàn hơn một chút.

Chỉ cần liên tục nghĩ cách có thể kiếm được tiền đã là tốt rồi.

Cô nghĩ phải tìm thêm cơ hội vài lần mới được, dù sao cũng có thể tích tiểu thành đại…

Lần đầu tiên hợp tác nên đôi bên đều cảm thấy tương đối vừa lòng. Đối với vợ chồng Vương Lệ mà nói cá đỏ dạ là loài cá không dễ bắt, hôm nay thu nhận được rồi bán qua tay cũng có thể kiếm được mười mấy đồng. Dù sao phải giao một nửa số đó đưa cho nhà nước thì đó cũng được coi như là một khoản lợi nhuận nhỏ.

Hơn nữa ngư dân là người cực kỳ mê tín, tuy rằng hiện giờ khắp nơi đều truyền bá việc phá bỏ tư tưởng cũ nhưng điều đó vẫn không làm ảnh hưởng đến tín ngưỡng trong lòng bọn họ.

Ở trong mắt hai vợ chồng bọn họ thì cô gái nhỏ trước mắt này rất may mắn, nói không chừng về sau cô còn có thể bắt được nhiều cá đỏ dạ hơn nữa.

Cho nên sau khi tách ra Vương Lệ còn rất nhiệt tình nói: “Vài ngày tới thời tiết tốt lắm đấy, thím với ông nhà thím đều ở đây vào mỗi buổi chiều.”

Cuối cùng Điền Mật cũng để lại lời nói đảm bảo nếu như ngày mai lại tới đây đương nhiên sẽ mang cá tới bán cho hai vợ chồng bọn họ, sau đó cô mới xách theo túi da rắn đã rửa sạch sẽ rời đi.

*****

Lúc trở về nhà Cố Yến sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Lúc hoàng hôn vừa lặn Cố Yến vẫn đang chờ ở ngã tư, lúc này mới nhìn thấy người cô ấy lập tức chạy chậm qua tiếp đón: “Sao lại về muộn như vậy? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Điền Mật rất mệt, nội trong việc đi bộ thôi mà hôm nay cô đã đi hơn hai tiếng rồi.

Lúc này cô thật sự vừa mệt vừa đói còn đau đầu nữa.

Vào thời điểm này cô cũng không rảnh mà lo khách sáo nữa, giờ chỉ biết yếu ớt nói một câu: “Không có chuyện gì cả chỉ là có chút việc bị trì hoãn thôi, Yến Tử có đồ ăn không? Tớ đói quá!”

“Có có có, có giữ lại cho cậu.” Biết bạn tốt còn đói bụng, Cố Yến cũng không rảnh lo thêm nữa mà kéo lấy tay cô đưa cô về nhà.

Nhưng không ngờ tới lại bị bàn tay lạnh lẽo của cô làm cho giật mình: “Sao tay cậu lại lạnh băng như thế?”

Điền Mật nói bằng giọng mũi không rõ ràng: “Hình như có hơi bị cảm rồi.”

“Cậu nói cậu xem đã làm người lớn như vậy rồi sao cũng không biết tự làm ấm mình vậy? Được rồi… cậu mau vào đắp chăn ấm đi để tớ đi dọn cơm cho cậu rồi tìm cho cậu thuốc trị cảm.”

“Trong nhà có thuốc sao?”

“Chắc là có, mấy ngày hôm trước em trai tớ bị bệnh tớ nhớ là vẫn còn thừa hai viên… Mà cậu nói ít thôi mau chóng đi vào đắp chăn ấm đi, để tớ rót thêm hai ấm nước cho cậu…” Trông thấy bạn tốt vẫn còn lề mề, Cố Yến nôn nóng lập tức lấy tay ấn cô vào ổ chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.