Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thân ảnh Cố Diệp Lâm cũng đã ra ngoài cửa, dưới màn đen, vẫn là thanh âm như có như không truyền đến: “Cô ấy nguyện ý.”
Mẹ Cố nhìn bóng lưng vội vã của anh, hiện tại là thời điểm đặc biệt, lại vội vàng đứng dậy cùng ba Cố bàn bạc đưa người đến cục công an.
*
Ngày hôm sau, Diệp Hoan ngủ trong lúc mơ màng, đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
Thức dậy lần nữa, ngoại trừ toàn thân đau nhức, còn có cổ họng khô khốc.
Xốc chăn hỉ màu đỏ lên, lại thấy trên người đầy vết màu xanh, cả người cô lúc này không ra được chút sức lực, lại cúi đầu, nhìn thấy đôi tay trắng mềm non nớt, niên đại này, vậy mà có bàn tay được bảo dưỡng tốt như vậy.
Bàn tay này có phần giống với bàn tay tinh tế thon dài của cô ở hiện đại, Diệp Hoan nhịn xuống cả người đau nhứt đứng lên, chỉ mặc qua loa quần áo bên trong bên ngoài, cũng cảm giác cổ họng mình vừa khô vừa khàn.
Cô đứng dậy lê đôi giày vải mới tinh, đi tới bàn bên cạnh tủ đứng màu đỏ đối diện, mở bình nước sôi màu đỏ rót ly nước.
Hai tay Diệp Hoan bưng ly tráng men trắng, vô cùng ưu nhã cẩn thận uống một hớp, đợi cổ họng dễ chịu nhiều mới ngồi trong căn phòng tràn ngập cảm giác niên đại sắp xếp suy nghĩ trong đầu.
Đầu tiên cô xuyên sách, còn xuyên vào kịch bản cô vừa chuẩn bị diễn.
Diệp Hoan ngôi sao điện ảnh nổi tiếng xuyên thành pháo hôi, mai còn còn trốn nhà theo trai mà chết thê thảm, kết cục quả thực không tính là tươi đẹp.
Nhưng nguyên thân cũng có chỗ khiến cô vô cùng hâm mộ.
Cô có ba sự hâm mộ nhất với nguyên thân, một là tuổi tác, thân thể cô bây giờ chính là rau cải xanh tươi trắng noãn mọng nước, cô còn trẻ sắp mười tám tuổi, làn da trên khuôn mặt của nguyên thân đều tràn đầy collagen.
Thứ hai là, mọi người Cố gia quả thực yêu thương cô nàng nguyên thân, có nhà chồng như vậy, quả thật là phúc khí đã tu luyện mấy đời.
Khiến Diệp Hoan hâm mộ nhất, vẫn là điểm thứ ba, đây vốn là nguyên thân cầm bài lớn nằm thắng trong tay, tương lai con trai của cô là cổ thần trăm vạn, chồng của cô còn có thể thăng chức một đường trở thành thị trưởng, lại bị chính cô hủy hoại rồi.
Đương nhiên bây giờ cũng có chỗ khiến cho cô khá suy sụp, chính là tình cảnh hiện giờ của cô, có thể nói không đảm đương nổi.
Nguyên nhân này cũng có ba, đầu tiên là thời cuộc bên ngoài không an ổn, nguyên thân không có năng lực không có tiền, còn đánh mất công việc vốn có của mình.
Thứ hai tương lai nguyên thân vì không được người trong lòng, lựa chọn bỏ nhà theo trai chết thảm bên ngoài.
Thứ ba chính là có liên quan tới tình cảnh hiện giờ của nguyên thân.
Nguyên thân vốn là trẻ mồ côi liệt sĩ, ba cô là liệt sĩ, vừa khéo là chiến hưu với ba Cố, cho nên Cố gia mới có thể xem cô là con gái mà yêu thương.
Nhưng phiền lòng hơn là mẹ ruột nguyên thân dẫn theo cô tái giá, sau khi tái giá cô chính là con chồng trước, ở trong nhà mới đương nhiên là không được hoan nghênh, nguyên thân hết lần này tới lần khác là đứa con lỗ tai mềm, mẹ ruột nói cái gì chính là cái đó.
Mẹ ruột sau khi tái hôn rất không chịu thua kém, sau khi tái giá lại sinh ra mấy đứa con, nguyên thân thì biến thành cải trắng ngoài đồng, khi còn bé Cố gia thường xuyên tới đón chăm sóc chút.
Hơn nữa Cố gia vốn có hôn ước cùng Diệp gia, nguyên thân coi như là ăn cơm trăm nhà lớn lên, thường xuyên ở Cố gia một khoảng, sau đó lại đi những chỗ chiến hữu của ba ruột trước đây ở một thời gian.