Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thủy Lang nhìn Tam Nha chu cái miệng nhỏ lên, những giọt sương lăn ra từ trái nho: “Con cá này bị bàn tay đầy bùn của các cháu cầm rồi, ngoài cháu ra, không ai dám ăn đâu.”
Nhị Nha lén liếc nhìn con cá tẩm bột chiên nhỏ trong tay mà cô bé chưa từng ăn bao giờ, con cá chiên vàng óng, giòn tan, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, cô bé không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Cô bé muốn nói, mình dám ăn, còn là rất muốn ăn.
Chị cả cũng dám ăn.
Mẹ cũng dám ăn.
Nhưng...
“Mợ ơi, mợ không muốn ăn sao?”
“Mợ không muốn ăn, cháu ăn đi.” Chu Quang Hách lại gắp một con khác đưa cho Tam Nha: “Đừng khóc nữa, lấy xà phòng rửa tay rồi ăn đi.”
Nhị Nha không dám tin, vui như bay lên trời nhìn con cá tẩm bột chiên nhỏ trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn Thủy Lang một chút, thấy cô quay đầu nhìn chằm chằm vào giá đỗ trong chậu, cô bé lập tức hiểu ra mợ có ý gì, trên mặt cô bé nở một nụ cười rạng rỡ, nhanh chân chạy vào phòng sau, đưa con cá tới trước mặt mẹ, mời mẹ ăn.
Khoé mắt Thủy Lang để ý đến động tĩnh bên kia, quay đầu lại nhìn thấy Đại Nha đang dựa vào tường, khuôn mặt gầy đến xương cốt đều lồi ra: “Mọi người đều có, cháu cũng đến lấy một con đi.”
Đại Nha lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin giống như Nhị Nha vừa rồi, sau đó lập tức lắc đầu: “Cháu... cháu không đói…”
“Cầm lấy đi.” Chu Quang Hách gắp một con cá đưa cho Đại Nha: “Cậu hai không giống cậu cả.”
Ánh mắt Đại Nha vẫn dừng lại trên khuôn mặt Thủy Lang, sau khi quan sát kỹ, phát hiện thực sự cô không có chút miễn cưỡng nào, hay có “âm mưu” chờ mình ăn xong sẽ lại kiếm cớ gây chuyện, trong lòng hiểu ra mợ hai thực sự khác, kinh ngạc nhận lấy con cá tẩm bột chiên nhỏ mà cậu hai đưa cho.
Cá tẩm bột chiên vàng giòn, có chút hơi nóng bốc ra, mùi thơm từng đợt xộc vào mũi.
Đại Nha đã lớn như vậy cũng chưa bao giờ ăn cá thế này.
Vừa rồi cô bé bị mùi hương hấp dẫn, không tự chủ được mà bước tới, nhìn thấy con cá nhỏ còn được bọc trong bột lòng trắng trứng.
Ở nông thôn bọn họ cho tới bây giờ chưa từng một mì trắng trộn trứng gà, chỉ mới được nếm thử một lần ở thành phố trong nhà bà cố, mùi vị thơm ngon khiến cô bé nằm mơ cũng nghĩ tới
Vừa rồi nhìn thấy một giỏ cá sống, trong lòng thậm chí còn dâng lên cảm giác, muốn đem cá sống bọc bột mì trứng gà nuốt xuống.
Mặc dù cậu hai đã mua đồ ăn, mặc dù cô bé biết rằng cậu hai rất tốt với bọn họ nhưng trong lòng Đại Nha không chắc chắn rốt cuộc hôm nay bọn họ có thể được ăn hay không.
Cô bé vạn vạn lần không ngờ chẳng những mình được ăn, mà còn được ăn trước bữa cơm!