[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng

Chương 37: Chương 37: Tìm tôi tính sổ? (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời tiết biên giới phía Bắc ác liệt, tín hiệu liên lạc thường xuyên bị ảnh hưởng, Chu Quang Hách chăm Chu Linh nghe, đoán ra ý tứ đại khái, trên mặt nở nụ cười: “Anh ta nói là nếu kết hôn xong tôi làm gì có lỗi với em gái anh ta, anh ta sẽ tính sổ với tôi đúng không? Anh nói anh ta cứ yên tâm, tôi nhất định không cho anh ta có cơ hội tính sổ đâu.”

đang nói là nếu sau khi lấy được em gái anh ấy thì tôi không thể sống xứng đáng với anh ấy.” Kết hôn, hắn sẽ cùng ta tính toán sao? Để hắn yên tâm, chúng ta tuyệt đối không thể cho hắn cơ hội tính sổ!”

Sau khi bên kia nói “Được” mấy lần, Chu Quang Hách cúp điện thoại, nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay rồi mỉm cười.

-

Nửa đêm Thủy Lang đến nhà tắm tắm rửa, mặc dù trong nhà tắm không có người, một giọt nước rơi xuống đất cũng có thể gây nên âm thanh nặng nề, ở lâu trong đó thật đáng sợ nhưng đồng thời cũng tránh được cảm giác xấu hổ khi người trần trùng trục kỳ cọ tắm rửa trước mặt người khác.

Tắm rửa thoải mái xong, cô trở về nhà nghỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Cô vừa tết tóc xong thì ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa.

“Mời vào, cửa không khóa.”

Thủy Lang kéo khóa cái túi xách lớn màu xanh, kiểm tra lần nữa lá thư giới thiệu vẫn an toàn trong túi, đứng dậy, đang định nói chuyện thì bị người đàn ông vừa bước vào cửa làm cho suýt chút nữa hoa mắt.

Hôm nay Chu Quang Hách thay một bộ quân phục được ủi phẳng phiu, tỉ mỉ cài khuy, đội mũ quân đội chỉnh tề, hào quang chói lóa khiến cả căn phòng sáng bừng lên.

Thủy Lang lại cúi đầu xuống nhìn mình một chút, nhận ra nhiệt độ hôm nay không thấp, cô lôi ra một cái áo sơ mi vải màu xám đã được giặt đến bạc phếch, trước ngực được vá bằng vải xanh, một hàng cúc áo thiếu mất một nửa, cũng là dùng hai miếng vải vá lại.

Quần được may bằng vải đen đã bị mài mòn tới mỏng hơn cả giấy, hai đầu gối thì thật là xấu hổ ngượng ngùng, mỏng tới mức như ẩn như hiện, khi đi ra ngoài có ánh nắng chiếu vào, có lẽ có thể nhìn thấy rõ đầu gối cô là tròn hay dẹp.

Đôi giày trên chân cô cũng không tệ, là đôi giày vải màu đen mà những thanh niên có học thức ở vùng hoang dã phương Bắc đã kiếm tiền hùn lại tặng cô khi cô rời đi.

“So với anh, em giống như nha hoàn phục vụ anh vậy.”

Chu Quang Hách sửng sốt nói: “Anh là là quân nhân phục vụ nhân dân, không cần nha hoàn.”

Trong lòng Thủy Lang hừ một tiếng, thầm nghĩ, có lẽ tổ tông của anh cũng không chỉ có ít nha hoàn đâu: “Đi thôi.”

Cuộc hành quân dài ngàn dặm chỉ còn một bước cuối cùng.

Chỉ cần cô nhận được giấy chứng nhận, được ở lại trong thành phố, xé nát tiểu tam và người cha cặn bã không thành vấn đề, lấy lại tài sản càng không thành vấn đề, cô sẽ không cần phải tiếp tục sống ở vùng hoang dã phương Bắc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.