Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối, Tôn Miểu Miểu nằm trên giường bệnh bị sốt nhẹ, mơ mơ màng màng nghe được thím Hoàng hàng xóm quở trách Triệu Xảo Liên: “Hác Tứ Đạo không có công việc, không có tiền đồ, đừng để cho Miểu Miểu quen cậu ta!”
Bà bẻ ngón tay, đắc ý cười, cao giọng: “Con gái bà vừa trắng vừa cao, da mềm mại, thiếu gì đàn ông tốt để gả. Gả cho Hác Tứ Đạo, thì cháo cũng không có một chén để uống!”
“Mấy cái thôn, mấy con phố cũng không tìm ra được ai giống Miểu Miểu --”
Bỗng nhiên bà giống như bị ai chặn họng.
Một lát sau, Hác Tứ Đạo nghiêm mặt bưng chén cháo nhỏ vào nhà, thổi nguội cho Tôn Miểu Miểu uống. Tôn Miểu Miểu uống xong chén cháo, sau đó anh mới rời đi.
Thím Hoàng lại kéo Triệu Xảo Liên tiếp tục chửi mắng, âm thanh sắc nhọn, Tôn Miểu Miểu mở cửa, ốm yếu nhìn thím Hoàng nói: “Đừng nói, anh Tứ Đạo dáng vẻ tốt, cháu thích gương mặt đó của anh --”
“Con trai thím vóc dáng cũng không cao bằng anh Tứ đạo, dáng vẻ cũng không tốt như anh Tứ Đạo, như thế nào đi nữa con cũng không thích anh ta.”
Đây chính là Hác Tứ Đạo mà ai cũng yêu... Bây giờ ngay cả phụ nữ ở nông thôn cũng khinh bỉ anh, Tôn Miểu Miểu nghe rất khó chịu.
Trong mắt cô, Hác Tứ Đạo thông minh, chịu khó, là một người đàn ông nho nhã, khiêm tốn, mỗi năm thanh minh cũng nhớ người mặc đồ đen, mang theo hoa cúc, đến đọc thơ cho cô nghe. Tôn Miểu Miểu quyết không thể dễ dàng tha thứ cho ai dám nói xấu anh.
Hai người phụ nữ ngoài phòng nghe đều sửng sốt.
Thím Hoàng bị Tôn Miểu Miểu vạch trần tâm tư, mặt đỏ lên, tay chân giận đến run run. Nhưng là Tôn Miểu Miểu xinh đẹp, một ánh trăng sáng chiếu xuống, dựa theo gương mặt đang ốm đau của cô, hai gò má trắng lộ ra sự phơn phớt hồng, giống như thổi một hơi liền có thể thành tiên, ánh mắt xinh đẹp nhìn đăm đăm, trong lòng bà nhất thời cũng cảm thấy con trai mình mà đi cùng với Tôn Miểu Miểu lại giống như sâu bọ đi với thiên nga, khí thế nhất thời không có.
Triệu Xảo Liên nghe xong mà sửng sốt, đây chính là lần đầu tiên bà nghe được con gái bà nói có hảo cảm với Hác Tứ Đạo! Con gái bà làm sao sẽ có tình cảm với Hác Tứ Đạo?
Triệu Xảo Liên chọn Hác Tứ Đạo , đó chính là ép buộc một bông hoa tươi cắm lên bãi cứt trâu, đây là chuyện bà bất đắc dĩ, con gái như hoa như ngọc của bà chắc hẳn càng không vui, không nghĩ tới khi nghe cô nói, cô lại tình nguyện! Ông trời ơi, Triệu Xảo Liên ngược lại thật muốn để cho Hác Tứ Đạo từ hôn.
...
Ngày kế.
Trời chưa sáng, Hác Tứ đạo một mình đạp xe tới Tôn gia, đưa Tôn Miểu Miểu đến bệnh viện tiêm thuốc.
Hác Tứ Đạo như nhà ảo thuật, lấy ra một cái chăn mới toanh đắp lên người Tôn Miểu Miểu, chăn mới người trong thôn chỉ có lúc kết hôn mới chịu mua. Bởi vì trong mắt người dân bình thường, muốn mua được đồ dệt may rất khó khăn, không phải có vải phiếu thì chính là giá cả rất đắt.
Tôn Miểu Miểu chăm chú nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, trong ánh mắt phản chiếu ra một ngọn núi đen và bầu trời đêm, cảm thấy có một sự ấm áp rất vững chắc.
Đã lâu không gặp, anh Tứ Đạo. Tôn Miểu Miểu cũng sắp quên mất hình dáng lúc trẻ của anh.
Tôn Miểu Miểu sau khi chết mới biết hết thảy những chuyện liên quan đến anh, cơ hồ là thông qua những câu chuyện truyền miệng của những người khác lúc tán gẫu mới lấy được. May mắn tên tuổi của anh ngày càng vang dội, cô chắc chắn có thể nghe được tin tức của anh.
Tôn Miểu Miểu còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Hác Tứ Đạo.
Kiếp trước, bệnh nặng, Hác Tứ Đạo không những không từ hôn, ngược lại còn đưa cô đi khắp nơi chữa trị. Bởi vì trị bệnh cho cô tốn rất nhiều tiền, anh chỉ mang theo hai bộ quần áo rời khỏi quê hương, kiếm tiền thuốc thang cho cô.
Thời gian trải qua sáu mươi năm, giống như một giấc mơ dài. Trong tin tức, trong miệng người khác, đó là một phú thương thông minh, trầm ổn, so với thanh niên bướng bỉnh gầy gò lúc trước hợp chung một chỗ, Tôn Miểu Miểu có một loại cảm giác không tốt.