Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại qua năm năm, bên cạnh mộ Tôn Miểu Miểu lại xuất hiện thêm một ngôi mộ, ông dùng một cách khác đến gặp cô.
Được bao quanh bởi các dãy núi, một dòng sông như một vành đai ngọc bích chảy giữa nước biếc núi xanh, một bia mộ được viết “Vợ yêu Tôn Miểu Miểu, qua đời vào ngày 16 tháng 12 năm 1985“. Một bia một khác viết, “Hác Tứ Đạo, qua đời ngày 16 tháng 12 năm 2045.”
Sau khi cô mất, anh kiên cường ở lại sống tiếp sáu mươi năm.
Sau khi Hác Tứ Đạo chết, giới báo chí bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về người vợ quá cố của ông, không ai có thể nghĩ tới sau lưng một ông trùm Cảng Thành lại có một câu chuyện tình cảm sâu nặng như vậy. Những năm thập niên chín mươi, thành phố cảng cũng chỉ say mê những thứ vàng son, nhà giàu có cuộc sống riêng phức tạp, nhưng Hác Tứ Đạo lại không như vậy, câu chuyện của ông lại khiến cho mọi người bắt đầu tin vào tình yêu tốt đẹp...
Ngọn núi nơi mai táng hai bọn họ trồng đầy hoa Đinh Hương, cứ đến tháng tư tháng năm hoa nở, cả ngọn núi giống như được trải một dải màu xinh đẹp, tím nhạt, đỏ thẩm, hồng nhạt, màu trắng, hoa Đinh hương đầy màu sắc tập trung một chỗ, nhưng bông hoa rực rỡ chen chúc nhau, làm mỗi người đi qua đều lưu luyến khó quên, không khỏi ấn tượng vì sự rực rỡ xinh đẹp của nó.
Mỗi khi du khách nhớ tới câu chuyện của bọn họ, cũng không khỏi xúc động, hoa Đinh hương tượng trưng cho mối tình đầu trong sáng...
...
Hác Tứ Đạo trên ruộng liền tỉnh dậy, cây cỏ cắm bên tai rơi xuống đất, trên mặt toàn là nước mắt, phần ngực anh bị lôi xé cực kì đau đớn. Anh giống như con thú trong lòng bị lửa đốt kêu gào “Miểu Miểu !!”
Nhị Trụ đang cho trâu ăn bên cạnh, cũng bị anh hù dọa.
Hác Tứ Đạo đẩy Nhị Trụ, giày cũng không để ý đeo vào, chạy vội, “Tìm Tôn Miểu Miểu, anh mau gọi người tới!”
Anh nắm lấy cổ á của Lý Nhị Trụ, hốc mắt đỏ lên, hét: “Đi nhanh!”
Nhị Trụ mặc dù không biết Hác Tứ Đạo bị trúng cái gì, nhưng là từ trước tới giờ anh đều nghe lời Hác Tứ Đạo, cho tới bây giờ vẫn chưa có làm trái lại. Nhị Trụ nhặt giày của Hác Tứ Đạo, chạy theo anh, phía sau gọi lớn: “Anh Tứ Đạo, giày! Giày của anh!”
Lý Nhị Trụ vừa chạy vừa gọi: “Miểu Miểu - em Miểu Miểu, em ở đâu?”
Nhị Trụ nhớ là sáng sớm Tôn Miểu Miểu đã đi đến bờ sông, anh trên đường gặp ai là người cùng thôn, đều kéo đến bờ sông tìm Tôn Miểu Miểu.
Hác Tứ Đạo đi sâu vào đám lau sậy, phát hiện trên mặt nước một dây cột tóc đang lơ lửng, con ngươi co thắt lại. Sáng sớm Tôn Miểu Miểu đi ra ngoài hái dương liễu, trên đầu vừa hay cũng có một dây cột tóc màu xanh, người dưới sông đang giãy giụa không phải Tôn Miểu Miểu thì là ai?
Anh chúi xuống nước, nhanh chóng nhảy xuống sông.
Nhị Trụ cùng một người khác cũng xuống nước, cứu được một cô gái khác.
Hác Tứ Đạo để Tôn Miểu Miểu nằm ngang, dùng sức ấn lòng ngực của cô, lại hô hấp nhân tạo cho cô. Thôn Hạ Hạnh sông nước nhiều, mỗi năm đều có những đứa trẻ chết đuối, người trong thôn đều là cứu người như vậy.
Sự hối hận và tiếc nuối trong giấc mơ luôn vây quanh trong lòng Hác Tứ Đạo không dứt, thời gian chờ đợi làm hao mòn con người quá nhiều, Hác Tứ Đạo trong lòng vẫn còn sót lại sự tuyệt vọng, anh căn bản không dám tưởng tượng nếu như Tôn Miểu Miểu chết sẽ như thế nào.
Người phụ nữ mà Nhị Trụ cứu là Lưu Nghênh Trân, trong thôn người ta đều xem cô là kẻ ngốc, khi bé qua một trận sốt cao, đầu óc liền có chút vấn đề. Cô mồm miệng nói không rõ: “Miểu Miểu, chị Miểu Miểu, cứu, cứu em. Em cứu Miểu Miểu... Miểu Miểu lại cứu em.”
Những lời nói lộn xộn của cô như phục hồi lại chuyên cũ, Tôn Miểu Miểu ở bờ sông hái quả dương xỉ, Tôn Miểu Miểu gặp Lưu Nghênh Trân rơi xuống nước, liền xuống nước cứu cô, không nghĩ tới nước chảy quá xiếc khiến bản thân mình cũng nguy hiểm.