Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tôn Miểu Miểu ói ra mấy ngụm nước, rốt cuộc cũng mở đôi mắt như hoa hạnh.
Hác Tứ Đệ bàn tay to lớn ôm gương mặt cô, từng chút chút nói với cô: “Miểu Miểu, em nghe! Tỉnh dậy, anh đưa em đến bệnh viện!”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô.
Có câu nói, đàn ông không rơi nước mắt, chỉ là do chưa gặp phải chuyện thương tâm. Hác Tứ Đạo không sợ trời không sợ đất, nhưng là lần đầu tiên trong đời nếm được mùi vị sợ hãi. Anh mượn máy cày của đại đội, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tôn Miểu Miểu đến bệnh viện.
Tôn gia.
Tôn Miểu Miểu lần nữa mở mắt, đã là buổi chiều tối, cô có chút mơ hồ, không cảm giác được đây là khoảng thời gian nào.
Không gian chật hẹp có chút đơn sơ, mặt tường đen thui, trong phòng có một chiếc bàn, trên mặt bàn loang lổ những vết sơn mài, phía dưới bàn có một chậu sứ bị mẻ miệng, nhưng trên tường là tấm áp phích Đặng Lệ Quân mới tinh, trên bàn bày một bộ bình xanh bông hoa tuyết sương.
Tấm áp phích và những bông tuyết sương này đều là Hác Tứ Đạo lấy được.
Tôn Miểu Miểu hốt hoảng giơ hai tay lên, ấm áp mềm mại, cô sống lại?
Trong phòng có một người phụ nữ trung niên và một thanh niên trẻ tuổi, trên đầu người phụ nữ quấn một miếng vải màu xanh lam, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ mệt mỏi, đây là mẹ của Tôn Miểu Miểu, Triệu Xảo Liên.
Người thanh niên thân hình giống như cây bạch dương, cao ngất, vừa cao vừa anh tuấn, người rất có tinh thần, gương mặt mang theo mấy phần hung dữ cùng với một chút bướng bỉnh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi phổ thông, những người trẻ tuổi lúc bấy giờ cũng mặc như vậy. Anh nghiêng đầu, trên mặt in một vết bàn tay đỏ -- đây là Hác Tứ Đạo.
Triệu Xảo Liên chỉ vào Hác Tứ Đạo mắng: “Hác Tứ Đạo! Tôi tưởng cậu chỉ tồi tệ, không nghĩ tới lại tồi tệ đến mức này, cậu cút ra ngoài cho tôi!”
Thanh niên ánh mắt ẩn nhẫn, ánh mắt đen giống như một con chó sói giận mà không bộc phát.
Sau khi Triệu Xảo Liên tát anh một cái, mới bắt đầu sợ, sợ anh đánh trở lại, ánh mắt của Hác Tứ Đạo quá dọa người. Đây chính là tên côn đồ cả thôn đều sợ, không sợ trời không sợ đất, trời sập cũng chỉ là chăn cho Hác Tứ Đạo đắp!
Tôn Miểu Miểu rơi xuống nước, là Hác Tứ Đạo đưa về, Triệu Xảo Liên lại cho rằng anh làm hại Tôn Miểu Miểu rơi xuống nước.
Bà chỉ tay vào Hác Tứ Đạo mắng: “Nếu Miểu Miểu có chuyện gì không may, thì cậu chờ coi!”
Tôn Miểu Miểu nhìn thấy người mẹ thân quen cùng với Hác Tứ Đạo, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, trước mắt tối sầm. Mẹ ơi -- mẹ có biết người mẹ đang đánh là ai không?
Cô vội ôm lấy mẹ ruột, trong ngực truyền tới một trận đau đớn khiến cô không nhịn được ho khan, “Mẹ, con không sao. Là anh Tứ Đạo cứu con.”
Tôn Miểu Miểu ngửi được mùi thuốc khử trùng nồng đậm, nhưng cảm thấy cả người được thả lỏng rất nhiều, phần ngực mặc dù có cảm giác đau nhói, cũng không giống như kiếp trước, tỉnh dậy liền ho đến hộc máu, kiếp trước cô đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện bị ung thư phổi, người đi rất nhanh.
Kiếp trước, cuộc đời của Tôn Miểu Miểu rất ngắn, chỉ đến mười chín tuổi.
Sau khi chết, cô hóa thành một linh hồn, không có rời khỏi nhân thế, thấy tận mắt sự biến hóa của cuộc sống trong mấy thập niên qua. Lúc cảnh vật thay đổi, biển cả biến thành bãi dâu, nhà đất bị san bằng, thay vào đó là những tòa nhà chọc trời, những làng chài nhỏ cũng trở thành những thành phố cảng lớn.
Năm đó, Hác Tứ Đạo, người mà trong thôn ai cũng xem thường, trở thành nhà giàu nổi tiếng trong nước, người người liều mạng sau lưng anh nịnh hót.
Tôn Miểu Miểu đã sớm biết anh thông minh, nhất định có thể làm nên chuyện, nhưng không nghĩ tới, anh có thể trở nên lợi hại như vậy!
Hác Tứ Đạo thấy Tôn Miểu Miểu tỉnh, sự tức giận và ẩn nhẫn trong ánh mắt như đâm phá khí cầ, biến mất không thấy tăm hơi.
“Miểu Miểu, em tỉnh rồi!” Hác Tứ đạo rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay, anh sờ trán cô xem nhiệt độ.