Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở thời đại này, mười lăm tệ chắc có thể mua được một hoặc hai đồ vật gì đó, nhưng mà cô phải nghĩ ra cách sau khi mua được phải nhanh chóng bán ra để có thể kiếm được tiền, nhưng cô không đủ khả năng, cho nên phải tìm một cửa hàng bán phụ.
Cứ như vậy, Sơ Vãn cứ đi lại trước các cửa hàng, nhưng mà đi qua đi lại nửa ngày cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Thế giới đồ cổ chính là một vòng tròn huyền thoại, xung quanh đó luôn có những truyền thuyết về việc làm giàu chỉ qua một đêm, chẳng hạn như vô tình nhặt được một chiếc cốc đựng gà bị rò rỉ với giá vài tệ trên mặt đất, nhưng sau đó lại bán được với giá cao hàng chục triệu trong nháy mắt, cuộc sống từ nay về sau không phải lo lắng.
Nhưng tất cả những điều đó đều là những huyền thoại, hầu hết mọi người sẽ không bao giờ gặp được cơ hội như thế trong đời.
Ngay cả người có kinh nghiệm mười mấy năm trong giới đồ cổ như Sơ Vãn, với một cái liếc mắt nhìn qua, cũng không thể nào nhìn ra được đồ vật nào có thể giúp cho một người có thể giàu lên sau một đêm, đa số mọi thứ đều rất tầm thường, cố gắng lắm thì có thể kiếm được ba quả dưa hai quả táo, có lẽ về sau thì giá trị có thể sẽ tăng lên nhiều, nhưng ở hiện tại thì quả thật là cô chưa tìm ra được món đồ nào ưng ý, phù hợp với ý muốn.
Sau khi Sơ Vãn nhìn một lúc, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại trên một miếng ngọc bích có chất lượng tốt.
Miếng ngọc bích đó chỉ được để ở mép túi một cách rất tình cờ, rất kín đáo, có thể thấy rằng chủ sạp hàng không quan tâm đến nó lắm.
Miếng ngọc bích này cũng khá lớn, có thể đoán khoảng hai mươi centimet vuông, đây là Điền ngọc của Tân Cương, tuy nhiên, hình dạng của miếng ngọc có chút khác lạ, không đều, ở giữa là màu trắng, có pha một chút đỏ, còn ở những nơi khác là màu đen và màu xám.
Ở Trung Quốc người ta luôn luôn tôn trọng ngọc màu trắng, ngọc màu trắng mới quý, còn các loại màu đen và màu xám thì không có giá trị mấy, cho nên giá trị của miếng ngọc này là nằm tại khoảng màu trắng ở chính giữa.
Tuy nhiên, Sơ Vãn lại nhìn chăm chú vào miếng ngọc bích này, cô nghĩ đến đã sắp tới sinh nhật của lão tướng quân, trong lòng liền nảy sinh ra một ý tưởng.
Ngay lập tức, cô bước tới hỏi chủ sạp bán miếng ngọc thế nào, chủ sạp liếc mắt nhìn Sơ Vãn một cái, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý, trực tiếp nói giá hai mươi tệ.
Sơ Vãn cười cười, nói: “Miếng ngọc bích này chỉ có khoảng giữa là có thể dùng được, mà lại chỉ có một miếng nhỏ như vậy, hình dạng thì như này, cùng lắm thì chỉ làm ra được một món trang sức nhỏ mà thôi.”
Nghe cô nói như vậy, lúc này chủ sạp hàng mới liếc nhìn Sơ Vãn thêm lần nữa, nghiêm túc mà nói, lần đầu tiên Sơ Vãn trả giá đã được xem là không tệ, hai người tiếp tục thương lượng giá cả, cuối cùng thuận mua vừa bán với giá năm nhân dân tệ.
Năm nhân dân tệ, đây cũng là giá bình thường, dù sao thì lương của nhiều người cũng chỉ ba mươi hay năm mươi nhân dân tệ mà thôi.
Ở thời đại này, thị trường đồ cổ còn vắng vẻ, người trong vòng tự kết nối rồi tự chơi, còn những người bên ngoài thì hoàn toàn không nhận ra.
Bán được hàng cho nên chủ sạp rất vui vẻ, còn Sơ Vãn sau khi mua được miếng ngọc thì nhanh chóng cầm trên tay rồi rời đi, sau khi rời đi, cô đi thẳng đến một nơi nằm trong một con hẻm phía sau Phan Gia Viên, ở đó cô tìm được một nghệ nhân chế tác ngọc.