Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà của người thợ chế tác ngọc này đã làm nghề này qua nhiều thế hệ, cũng có chút quan hệ từ thời tổ tiên của Sơ Vãn, nhưng mà đã qua bao nhiêu năm, tình bạn năm xưa cũng đã phai nhạt, người ta cũng không quen biết Sơ Vãn.
Sơ Vãn biết gia đình của ông ta làm rất tốt, cho nên cô đã cố tình tìm đến.
Đối phương đánh giá miếng ngọc một lúc, sau đó hỏi cô muốn làm cái gì.
Sơ Vãn miêu tả: “Ở giữa của miếng ngọc này có một chút màu trắng, nhưng mà cũng có pha một ít đỏ, do đó lợi dụng điểm này để điêu khắc thành một quả đào mừng thọ, còn màu đen và xám ở xung quanh, thì điêu khắc thành năm con dơi.”
Người thợ chế tác ngọc nghe cô nói vậy, thì cúi đầu nhìn vào miếng ngọc, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Sơ Vãn một cách thật sâu.
Một lúc sau, ông ta vuốt cằm khen ngợi: “Mắt nhìn rất tốt.”
Đây vốn là một miếng ngọc bích bình thường không có gì kỳ lạ, mảng màu đen và xám ở xung quanh cơ bản là vô dụng không thể làm gì được, nhưng mà nếu chạm khắc theo lời của Sơ Vãn, thì có thể coi đó là sự kết hợp màu sắc rất khéo léo, có thể khai thác hết màu sắc và đường vân của miếng ngọc bích này.
Sau đó hai người trao đổi phương thức liên lạc, người thợ chế tác ngọc chuẩn bị các thứ để bắt đầu, đồng ý ba ngày sau Sơ Vãn có thể đến lấy, sau đó cô sẽ trả bốn nhân dân tệ tiền công.
Sau khi bước ra khỏi nhà của người thợ chế tác ngọc, Sơ Vãn cảm thấy rất hài lòng với miếng ngọc bích mà bản thân đã tìm thấy.
Phải biết rằng, ở trên thị trường đồ cổ, có rất nhiều địa điểm buôn bán những món đồ với giá rẻ, cho nên phải dựa vào kiến thức, dựa vào mắt nhìn, dựa vào vận may, dựa vào hiểu biết của bản thân về thị trường, để có thể tìm được tất cả các món đồ giá rẻ.
Ví dụ như, ở thời đại này không phải ai cũng thích Hoàng Hoa Lê, nó được sử dụng như một cây gậy lửa, nhưng rất ít ai biết được rằng, ngày nay, ở Trung Hoa Dân Quốc hay nước ngoài thì Hoàng Hoa Lê được mọi người tìm kiếm rất nhiều, vì thế, nếu như thu mua, rồi từ từ đợi đến một ngày nào đó thời vận của Hoàng Hoa Lê ở Trung Quốc thay đổi, đến lúc đó thì việc thu mua này không khác gì đã nhặt được một món hời, kiều nhặt món hời này cũng mang tính dự đoán trước tương lai, hay nói cách khác chính là đánh cược.
Việc nhặt các món đồ hời đôi khi đòi hỏi người đó phải biết vận động trí óc, hoặc là tự tìm ra điểm bán hàng theo một cách độc đáo riêng biệt, hoặc là vận dụng sự khéo léo tùy theo tình huống.
Việc nhặt được các món hời cũng có thể dựa vào lòng người, đôi khi cũng có thể dựa vào hiểu biết về bản chất của con người.
Đồ vật luôn là như vậy, đồ vật sẽ không thay đổi, nhưng lòng người sẽ thay đổi, lòng người thay đổi, sự hiểu biết đối với đồ vật cũng không giống nhau, thì giá trị cũng sẽ khác nhau.
Sơ Vãn vừa sửa lại tay áo, vừa nhìn về phía chợ Phan Gia Viên, nhưng cũng không còn cảm thấy có chút hứng thú nào nữa, thấy trời đã không còn sớm, cho nên cô đi mua bánh nướng để ăn cho no bụng, bước vào một quầy hàng gần đó để mua rau quả và đồ ăn mang đi, sau đó bắt xe điện đi đến nhà của Hồ Tuệ Vân ở Quảng Châu.
Hồ Tuệ Vân là một thanh niên có học thức, năm đó từng ở lại trong thôn của bọn họ, cô ấy lớn hơn Sơ Vãn ba tuổi, thỉnh thoảng cô ấy hay kể cho Sơ Vãn nghe những câu chuyện về thành phố, Sơ Vãn rất thích cô ấy.