Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông cố nội thở dài: “Cháu đó a, chỉ khi nóng đầu lên mới muốn đối xử tốt với người ta, vậy mà là yêu đương cái gì, cháu vẫn giống hệt như một đứa trẻ vậy!”
Sơ Vãn trầm mặc: “Ông cố, cũng không thể nói như thế mà.”
Ông cố nội hút một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Theo ông cố, cháu vẫn nên nghe lời ông cố từ từ tiếp xúc với cháu trai nhà họ Lục. Hôn ước giữa nhà ta và nhà dọ, không cần biết là lúc nào, chỉ cần ông cố nói là nhà họ phải nhận. Nếu như cháu gả qua nhà đó, ông cố mới dám nuốt khẩu khí này.”
Sơ Vãn không nói gì nữa.
Cô có nên gả sang nhà họ Lục hay không, hoặc gả cho người nào trong nhà họ Lục, cô đều phải cẩn thận cân nhắc cái được và cái mất một lúc.
Dù sao, trong đầu cô bây giờ vẫn luôn nghĩ mãi về hình ảnh chiếc chén ngọc Cửu Long bị vỡ kia, cô thật sự không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác.
Ông cố nội thở dài: “Vãn Vãn, cả đời này ông cố đã gây ra ầm ĩ nhiều năm như vậy, đến già cũng chỉ có mỗi máu mủ là cháu, ông cố đã truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm đời mình cho cháu rồi, có một câu, mang ngọc mắc tội, cháu vẫn còn quá nhỏ, lại là một cô bé mồ côi, không quyền không thế, hơn nữa trước đây ông cố từng đắc tội với mấy người, không biết mấy người đó còn có tâm tư gì! Sau này cháu mai danh ẩn tính thì coi như thôi, nhưng chỉ cần cháu nhỉnh hơn một chút, chẳng phải sẽ bị người ta để ý hay sao? Cháu lẻ loi cô đơn một mình, sao ông cố có thể yên tâm. Không cần biết cháu nhìn trúng nhà họ Lục hay không, cháu gả qua đó, chỉ cần nhà họ không suy sụp thì sẽ phải che chở cho cháu.”
Ông cụ phả ra một vòng khói, thong thả ung dung nói: “Còn nếu không gả, ông của họ còn sống cũng sẽ che chở cho cháu. Nhưng nếu ông ấy mất rồi, đến đời tiếp theo, cho dù có nhớ đây là một đoạn duyên, song nếu cháu có xảy ra chuyện, sang nhờ họ giúp đỡ, thì họ cũng không thông cảm cho đâu. Tình cảm giữa con người với con người, ắt phải có qua có lại, mấy năm không liên hệ thì tình cảm cũng phai nhạt theo.”
“Mấy thôn gần chúng ta, gần như không có người phù hợp, chắt của ông cố là do ông cố một tay nuôi lớn, về sau ra ngoài đời, cháu dựa vào tay nghề của mình cũng có thể tạo ra được một con đường riêng, ông cố cũng không thể để cháu gả cho một nông dân, làm vậy là chôn vùi cháu, đến lúc đó cháu cũng không thể sống tốt được. Nếu phải tìm, ông cố muốn tìm nhà tốt nhất trong thành Tứ Cứu, để về sau người ta không đến nỗi không lo nổi cho cháu.”
Sơ Vãn cười: “Chuyện của tương lai, ai nói chắc được, nói không chừng cháu lại tìm được một người tốt ở trong thành phố.”
Nói như vậy, cô nhanh chóng nhớ lại hết tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước, thế nhưng không tìm được một ai vừa ý.
Điều này cũng không thể trách cô, kiếp trước cô chuyên tâm tập trung vào đồ cổ, đến cả Lục Kiến Thời cô còn chẳng quan tâm đến chứ đừng nói là đàn ông bên ngoài.
Bây giờ đột nhiên xách đến đây một đối thủ hoặc bạn bè cũ, tưởng tượng đối phương là chồng mình, dù nghĩ thế nào thì nó cũng không hợp.
Ông cố nội liếc mắt nhìn cháu gái: “Vãn Vãn, không phải ông cố nói cháu đâu, cháu đi thị trường đồ cổ chọn được đồ tốt, chứng tỏ mắt nhìn của cháu tốt, chuyện đó không cần phải bàn cãi, nhưng cháu chọn đàn ông —”
Ông cụ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sơ Vãn nghe xong, lập tức ngẩn ra.
Cô nghĩ thầm, tính ra thì ông cố nội nói đúng.
Cô trước sau chọn hai người đàn ông, chẳng phải kẻ nào kẻ nấy đều chẳng ra gì hay sao.