Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Sơ Vãn còn đang ở trong bụng mẹ thì mối hôn sự giữa cô và nhà họ Lục đã được đính ước trước.
Nghe nói năm đó khi ông nội Lục còn nhỏ, ông nội của cô đã cứu ông nội Lục, còn đưa ông ấy về nhà nuôi dưỡng vài năm. Sau đó, ông nội của cô và ông nội Lục lại cùng nhau chống quân Nhật, tình như thủ túc. Khi hai người chạm trán với quân Nhật, vì để cứu ông nội Lục, ông nội của cô đã tự mình đưa một thân đầy vết thương đi gặp chúng, đầu năm Tân Sửu, một người đang sống sờ sờ như vậy đã bị bọn chúng giết chết.
Ông nội Lục may mắn sống sót, kháng Nhật cứu nước, xây dựng sự nghiệp nhưng vẫn luôn nhớ rõ về chuyện ngày trẻ, đặc biệt là việc người anh em tốt vì mình mà chết không toàn thây. Ông ấy đã thề phải báo đáp ân tình này, ông ấy còn muốn thay người anh em chí cốt của mình tận hiếu.
Sau khi giải phóng, nghiệp lớn đã định, bấy giờ ông nội Lục quyền cao chức trọng, còn xưởng đồ cổ lớn Lưu Ly của nhà họ Sơ thì tan cửa nát nhà. Ông nội Lục đi khắp nơi, hỏi thăm để tìm con cháu của nhà họ Sơ nhưng cũng không tìm được tin tức gì.
Vài năm sau, trong một lần tình cờ, ông ấy phát hiện gia đình ông cố cô đang ẩn cư ở thôn Vĩnh Lăng. Mà đứa trẻ mồ côi ba từ trong bụng mẹ của người anh em chí cốt của ông ấy vẫn còn đang sống trên đời.
Ông nội Lục muốn thay anh em tốt tận hiếu để chăm sóc ông cố và muốn nuôi dưỡng đứa con mất ba là ba cô y như con đẻ, cũng tính chăm sóc đứa trẻ là cô cho đến khi cô trưởng thành.
Tuy nhiên ông cố nội lại nói rằng mình không muốn lên thành phố sống, ông cố cô chỉ muốn yên tĩnh sống ẩn dật ở ngôi làng trong núi này.
Còn chuyện tận hiếu gì đó thì thôi không cần.
Ông cố chỉ đưa ra một yêu cầu, đó là muốn đính ước một mối lương duyên với nhà họ Lục. Về việc kết hôn kiểu gì thì ông cụ chỉ vào đứa bé còn chưa ra đời, nói là sau này nhà họ mà sinh con trai thì sẽ xin cưới một cô con gái nhà họ Lục, còn nếu sau này mẹ cô sinh con gái thì sẽ để đứa bé gả vào nhà họ Lục.
Đương nhiên là ông nội Lục đồng ý, vung bút tán thành, thậm chí hai người còn viết ra một tờ hôn ước.
Năm 1965, Sơ Vãn được sinh ra, cuối cùng mối lương duyên được hứa hẹn cũng trở thành hiện thực. Ông nội Lục còn có lòng đến gặp “cô cháu dâu” tương lai của mình. Hơn nữa ông ấy còn nói với ông cố cô rằng mình sẽ bồi dưỡng mấy đứa cháu trai của mình thật tốt để sau này Sơ Vãn có thể chọn được người tốt nhất trong số bọn họ.
Lúc Sơ Vãn chưa tròn một tuổi, vùng ngoại ô Trương Bình đã phải hứng chịu một trận mưa lớn gây ra sạt lở đất, lũ quét và vô số thương vong. Bấy giờ, mẹ của Sơ Vãn gặp tai nạn và bị nước cuốn trôi. Ba của Sơ Vãn muốn đi cứu mẹ cô, kết quả là người còn chưa cứu được, chính ông ấy lại bị một hòn đá va vào đầu.
Đấy là lần đầu tiên ông cố nội cô chủ động gọi điện cho ông nội Lục, ông cụ nhờ ông nội Lục đưa ba của Sơ Vãn vào bệnh viện để điều trị, nhưng lúc ấy đã quá muộn, dù là thuốc hay châm cứu thì đều không có tác dụng. Ba của Sơ Vãn mất ở bệnh viện.
Ông nội Lục đề nghị đưa Sơ Vãn về nhà nuôi dưỡng và đưa ông cố nội lên thành phố. Nhưng ông cố nội vẫn từ chối, Sơ Vãn cùng ông cố ở lại thôn Vĩnh Lăng.