Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Sơ Vãn lớn hơn một chút thì thỉnh thoảng cô sẽ được đưa đến nhà ông nội Lục trên thành phố ở một thời gian, cô khá trầm ổn lại còn thông minh. Dù cô ít nói nhưng ông nội Lục lại rất thích cô, có khi còn quý cô hơn cả mấy đứa cháu ruột của ông ấy.
Sơ Vãn đang cân nhắc chuyện này, dưới gối ông nội Lục có năm người con trai. Lúc ấy năm người con trai đó hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, mỗi người lại sinh thêm vài đứa con, dù sao thì nhà họ Lục cũng có nhiều cháu trai, cô có thể chọn bất kỳ người nào mà mình cảm thấy ổn nhất.
Đời trước khi cô chọn Lục Kiến Thời, ông cố cô đã không vui lắm rồi. Nhưng người cũng là do cô chọn, ông cụ nghĩ anh ta cũng là con cháu nhà họ Lục nên cứ thuận theo ý cô.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định cô sẽ không bao giờ chọn anh ta nữa, ánh mắt của ông cố đúng là rất sắc.
Nhưng vấn đề là, nếu phải kết hôn với người nhà họ Lục thì sao cô lại xui xẻo đến độ bị Lục Kiến Thời quấn lấy vậy chứ? Vậy chẳng phải một người đang sống sờ sờ như cô sẽ bị tức chết hay sao?
Cô nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn chưa biết nên làm gì. Quả thực cô không biết chọn đàn ông, nhất thời cô cũng không biết nên lôi đại người nào đến chỗ ông cố nội cô để ông cụ giúp cô kiểm tra nữa.
May mắn thay, cô có thể trì hoãn chuyện này, miễn sao chọn trước mùa thu năm nay là được, không cần phải quá sốt ruột.
Cô khẽ thở dài rồi nhìn một lượt quanh nhà, nhà cô nghèo đến mức không có thứ gì là đáng giá cả.
Điều này là đương nhiên thôi, ông cố cô cũng đã lớn tuổi, căn bản thì ông cụ chẳng làm được gì cả. Mấy cây hồng trong nhà cũng là do cô chăm sóc nhưng cô lại không giỏi mấy việc chăm sóc cây này, cây được cây không, có thể đủ ăn đã là tốt lắm rồi.
Ông nội Lục rất trọng tình nghĩa nên cách hai tháng ông ấy sẽ nhờ người gửi đến đây một ít gạo, bột, thóc và dầu. Dưới sự giúp đỡ của ông nội Lục, việc ăn uống qua ngày của hai người cũng miễn cưỡng không có gì là đáng ngại cả.
Tuy nhiên, sau khi sống lại một đời, cô không thể cứ chịu cảnh nghèo khó thế này mãi được. Cô đã hiểu rõ sức mạnh của đồng tiền, cô cần phải kiếm được thật nhiều tiền.
Ít nhất trước mắt với Sơ Vãn bây giờ mà nói, tiền chính là tất cả.
Cô ngồi xuống rồi bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai của bản thân.
Cô cũng chẳng còn khả năng kiếm tiền nào khác ngoài việc đi đến chợ đồ để nhặt của hời, cô đã quen với việc sang tay đồ vật như thế này.
Trừ việc kiếm tiền, cô cũng muốn đi theo con đường của Trần Lôi, nghĩ cách để thi đậu đại học, sau đó học ngành khảo cổ và đi đúng đường.
Giám định đồ cổ đại khái có thể chia thành hai nhóm. Một nhóm là phái lý thuyết, nhóm này giống với phái học thuật xem bằng mắt theo cách truyền thống, chẳng hạn như Trần Lôi ở đời trước chính là theo nhóm này. Nhóm hai là phái thực hành. Về phương diện nhãn quan, hai nhóm đều có các ưu nhược điểm riêng nhưng phái lý thuyết nói chung là các nhân vật học thuật, các chuyên gia di tích văn hóa và khảo cổ, các chuyên gia lý luận. Nhìn qua thì họ có vẻ nổi tiếng hơn, tên tuổi rất chói lọi.
Kiếp trước Trần Lôi dính hết mấy thứ này, năng lực không có bao nhiêu, nhưng được cái danh, nên rất dễ đi lừa người.