Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mái tóc cô màu vàng hoe, nhìn sơ qua không có gì sáng bóng, khuôn mặt thì gầy, không lớn bằng bàn tay, cơ thể cuộn tròn trong chiếc áo khoác quân đội dày, nhìn cả người cô thật sự rất đáng thương, giống như những đứa trẻ ăn xin bị suy dinh dưỡng sống dưới những gầm cầu.
Thứ duy nhất nổi bật chính là đôi mắt ngập nước nhưng lại sáng ngời.
Anh im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Cháu có muốn ăn một chút gì đó không? Đói bụng sao?”
Sơ Vãn quay đầu lại nhìn về phía anh, như nhưng mà anh lại quá cao, mặc dù đang ngồi, thì cô vẫn chỉ có thể nhìn được hàng cúc áo kiểu cách được anh cài rất tỉ mỉ.
Vì vậy, cô chỉ đành co người lui vào trong chiếc áo khoác quân đội, nhìn vào cúc áo rồi nói: “Có cái gì để ăn không, nó có lạnh không?”
Lục Thủ Nghiễm: “Cháu rất may mắn, ở đây có bánh thịt, chắc vẫn còn nóng.”
Sơ Vãn vừa nghe đến từ “Thịt”, ngay lập tức nói: “Vậy cho cháu ăn thử một chút.”
Lục Thủ Nghiễm nhìn ra được cô muốn ăn, liền lật tới lật lui để tìm, cuối cùng tìm được một hộp cơm bao bọc trong lớp vải bông, sau khi anh mở ra, nhìn thấy bên trong vẫn còn một cái muỗng.
Ngay sau đó, Sơ Vãn liền ngửi thấy được một mùi hương thơm nồng của bánh thịt, liền có thể biết được rằng đây là những nguyên liệu rất đặc biệt, hơn nữa, khi nướng bánh bằng chảo phải có sử dụng một ít dầu, mặt bánh trắng nhất định phải dùng dầu nướng qua, lại có thấm một chút mỡ của thịt băm.
Lục Thủ Nghiễm đưa hộp cơm bằng nhôm cho Sơ Vãn: “Đây.”
Sơ Vãn nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Chú bảy, vậy thì cháu đây sẽ không ngại nữa.”
Lục Thủ Nghiễm nhướng mày, trong đôi mắt đen có một chút ý cười: “Không cần phải ngại.”
Ngay sau đó, Sơ Vãn cũng liền nhận lấy hộp cơm rồi ăn, sau khi cắn một miếng, thật sự là rất thơm, nhưng vẫn còn mang theo một chút hơi ấm, ăn trong những ngày lạnh như thế này, thì thật sự rất thoải mái, miệng cô ăn đến mức dính đầy dầu mỡ của bánh thịt.
Cô ăn hết miếng này đến miếng khác, đến khoảng hơn phân nửa, thì cuối cùng cũng đã no.
Lục Thủ Nghiễm lại lấy đến một cái bình khác, đưa cho cô: “Uống một ít nước đi.”
Sơ Vãn nhận lấy rồi uống một hơi, sau khi uống xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Bây giờ, cháu mới có một chút cảm giác mình còn sống.”
Nghe như thế, Lục Thủ Nghiễm trầm giọng nói: “Nếu như cháu muốn đi vào trong thành phố, thì phải gọi điện thoại nói trước với Lão gia tử một tiếng, rồi nhờ ông ấy cho người lái xe đến đón, chứ không cần phải ngồi trên xe máy kéo, dưới loại thời tiết này, rất khổ cực.”
Khi xe máy kéo nổ máy, những cơn gió lạnh sẽ thổi vù vù, làm đau rát cả mặt.
Anh lại hỏi tiếp: “Bí thư chi bộ ở thôn của cháu có điện thoại phải không?”
Sơ Vãn liếm liếm môi: “Dạ.”
Lục Thủ Nghiễm nói: “Thời gian này chú sẽ ở lại ngay tại Nam Khẩu, chú sẽ đưa cho cháu số điện thoại của chú, nếu như có chuyện gì cần, thì gọi điện nói với chú, từ chỗ chú đi qua thôn của cháu cũng tiện đường.”
Sơ Vãn mơ hồ mà gật đầu: “Được… Cám ơn chú bảy.”
Lục Thủ Nghiễm nói: “Mấy ngày trước, Lão gia tử có nhắc đến cháu, ông ấy cũng rất nhớ cháu, lần này đi vào thành phố, thì nên ghé nhà ở thêm mấy ngày.”
Sơ Vãn không nói một lời nào, thật sự cô vẫn đang có một chút do dự về chuyện tìm kiếm một người đàn ông sống chung, muốn tìm hay không muốn tìm, có muốn tìm người nhà họ Lục hay không, mà nếu như trong nhà họ Lục thì sẽ muốn tìm ai? Đây thật sự là một quyết định rất khó khăn, nhưng mà cô vẫn còn đang có rất nhiều vướng mắc.