Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu như cô đã không dự định là sẽ đồng ý kết hôn với bất kỳ ai trong nhà họ Lục, thì cô cũng nên nghĩ cách để không xuất hiện trước mặt của ông nội Lục nữa, tránh cho Lão gia tử có thêm suy nghĩ gì khác, để rồi đến cuối cùng lại bị đau lòng.
Cô biết rằng từ rất lâu rồi bản thân cô và nhà họ Lục đã có hôn ước, nhưng mà đối với hôn sự này, người muốn mau chóng thực hiện lời hứa lại chính là ông nội Lục.
Ông ấy là một người thật lòng đối xử rất tốt với cô.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói: “Chú bảy, con vào thành phố là bởi vì có chuyện muốn làm, chờ sau khi con làm xong mọi chuyện, khi có thời gian, thì cháu sẽ đến phố Vũ Nhi.”
Nhà họ Lục đang ở tại hẻm Nam La Cổ phố Vũ Nhi.
Vẻ mặt của Lục Thủ Nghiễm hơi dừng lại, anh quay đầu nhìn sang bên phía của cô, ánh mắt liền dừng ở trên khuôn mặt của Sơ Vãn.
Tất nhiên là anh không hề nghĩ đến việc này, trong suy nghĩ của anh là cô tất nhiên là sẽ đến nhà của mình khi cô vào thành phố.
Anh nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Con có chuyện gì cần phải làm?”
Sơ Vãn nói: “Đó là một số chuyện liên quan đến bạn của con.”
Cô không dám nói rằng bản thân muốn đi đến chợ đồ cổ để tìm kiếm các điểm mua bán sau đó sẽ tìm cách kinh doanh để kiếm tiền, nếu như nói ra thì cô có thể dự đoán được rằng nhất định sẽ bị đưa ngay về nhà họ Lục, sau đó thì sẽ được ông nội Lục đưa cho một cái phong bì đỏ tươi.
Cô nói còn bổ sung thêm: “Trước đây, cô ấy là một thanh niên có kiến thức ở trong thôn của chính ta, sau này lại quay trở về thành phố, nhưng mà mối quan hệ giữa chúng con vẫn rất tốt, cũng thường xuyên viết thư qua lại, gần đây, trong nhà của cô ấy có một chút chuyện, cho nên muốn nhờ con đến để giúp đỡ.”
Lục Thủ Nghiễm hỏi: “Thế nhà của cô ấy ở chỗ nào?”
Sơ Vãn không nghĩ tới được rằng sau khi nghe cô nói xong thì anh sẽ hỏi như vậy, nhưng mà cũng rất may mắn, là cô không hề bịa ra một người như vậy, cho nên rất tự nhiên nói: “Cô ấy tên là Hồ Tuệ Vân, nhà thì ở Quảng Châu, nhưng mà nơi cô ấy đang làm việc là ở tại Phan Gia Viên, lúc này chắc cô ấy đang làm việc, chính vì vậy, nên bây giờ cháu phải đi đến nơi làm việc của cô ấy trước.”
Lục Thủ Nghiễm giơ tay lên vuốt cằm, nói: “Được, chú sẽ đưa con đến Phan Gia Viên.”
Sơ Vãn nói: “Không cần đầu, chỉ cần đưa con đến Đức Thắng môn, sau đó tự con sẽ đi qua đó.”
Lục Thủ Nghiễm hơi mím môi, giống như là không để ý đến lời cô nói.
Thấy như vậy, trong lòng Sơ Vãn có một chút hối hận, nếu sớm biết rằng chuyện sẽ như thế này thì cô đã nói là ở gần Đức Thắng môn, như vậy thì anh đỡ phải chạy một quãng đường khá xa.
Cô cũng không muốn phải giải thích quá nhiều về chuyện của bản thân với người của nhà họ Lục.
Ngay lúc này cô đành phải tìm một đề tài khác để nói chuyện, vì thế cô hỏi anh khi vào thành phố có dự tính làm chuyện gì hay không, sau đó anh liền nói rằng một người bạn của Lão gia tử phải làm tiệc mừng thọ, cho nên anh trở về phải đến hỏi thăm một tiếng.
Khi anh vừa nói xong, Sơ Vãn liền nhớ đến, có một vị lão tướng quân, là người bạn tri kỷ rất tốt của Lão gia tử, sau đó cô lại cùng vị lão tướng quân đối đầu với nhau, bởi vì vị lão tướng quân rất thích một miếng ngọc.
Lục Thủ Nghiễm tự nhiên hỏi lại cô, hỏi cô gần đây ở nhà làm cái gì, sau này có dự tính gì hay không, mọi việc như thế nào, nghe qua thật sự là rất quan tâm.