Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Nghiên Thanh vội vội vàng vàng nhìn cái nồi đang cách cô cả một dòng người phía đối diện.
Bụng cô đã đói đến kêu ùng ục.
Bây giờ xem ra, cảm giác bị cơn đói dày vò là một loại cảm giác hạnh phúc khó nói lên lời, đây là minh chứng cho việc cô đang sống.
Mạnh Nghiên Thanh nắm lấy ba tệ trong túi, cô cất bước đi qua lối đi bộ, tiến đến quán nhỏ đối diện.
Đến bên cạnh quán nhỏ, cô nhìn vào bánh nướng hạt vừng muối tiêu đặt ở trong thùng gỗ và được che kín bởi khăn mỏng kia, thứ đang được nấu bên trong cái nồi cạnh đó là súp mụn*.
(*) Súp mụn là một loại súp ở miền Bắc Trung Quốc (tên tiếng Anh là pimple soup), nguyên liệu chế biến chủ yếu gồm có bột mì, trứng gà và cà chua các loại.
Súp đã được nấu nóng hổi, sôi sùng sục sùng sục, có thể nhìn thấy những miếng cà chua cắt hạt lựu và mùi hành băm thơm phức.
Cô nhìn nó bằng ánh mắt đầy chờ mong, nước miếng muốn chảy ra đến nơi, cô bèn hỏi bà chủ: “Cái này bán thế nào ạ?”
Bà chủ hơn năm mươi tuổi, thấy cô mặc bộ đồ cũ kĩ thì cảm thấy thương xót, bà ấy cười nói: “Cô gái, bà bán rẻ lắm, bánh nướng và súp mụn đều có giá một đồng. Nếu cháu ăn tại chỗ thì sẽ được thêm súp, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không cần trả thêm tiền.”
Mạnh Nghiên Thanh không chờ được nữa.
Trong túi cô có ba tệ mà sở trưởng Ngưu kín đáo đưa cho. Bây giờ nó được xem là số tiền lớn đấy. Có thể ăn mười lăm cái bánh nướng, uống mười lăm chén súp mụn!
Cô cực kỳ hào phóng móc ra một tệ đưa cho đối phương, đối phương thối lại tiền lẻ rồi cầm một cái chén múc súp mụn cho cô. Bà ấy còn chu đáo đưa cô một cái ghế nhỏ: “Cháu ngồi ở đây đi.”
Mạnh Nghiên Thanh nhận lấy, cô ngồi trên ghế, một tay cầm chén, một tay gặm bánh nướng.
Bánh nướng là bánh nhà làm rồi mang tới, được khăn dày che lại nữa nên chắc chắn không xốp giòn mà lại mềm, còn hơi bỏng miệng. Cô nhẹ nhàng cắn một cái, bên trong được tách ra từng lớp lan tỏa mùi thơm ngào ngạt của hạt vừng.
Mạnh Nghiên Thanh thưởng thức mùi thơm của bánh nướng, cô cảm động đến mức muốn rơi lệ.
Đây mới là hương vị của cuộc sống, hương vị của khói lửa nhân gian!
Cắn một cái, vụn bánh rơi xuống, sao lại ngon thế chứ?
Cô há to miệng cắn bánh nướng rồi lại húp một ngụm súp mụn.
Có vẻ đây là súp mụn Bắc Kinh chính gốc, cà chua thái hạt lựu, trứng hoa và các hạt bột mì nhỏ đồng đều tràn vào miệng. Sau khi khoang miệng chậm rãi thưởng thức thì nhấm nuốt xuống dạ dày. Dạ dày khô quắt của cô được lấp đầy thật dễ chịu, cảm giác hạnh phúc như cách mà trứng hoa mềm mại tan ra.
Mạnh Nghiên Thanh thỏa mãn thở dài: “Thật là ngon.”
Ngon tới mức nở gan nở ruột.
Có được miếng cơm ăn thì cô phải sống cho tốt, hưởng thụ cho tốt, tốt nhất là kiếm ít tiền để được ăn thứ tốt hơn, như vậy mới không lãng phí lần sống lại này.