Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Đức Quý giao cô cho dì quản lý ký túc xá, dì quản lý ký túc xá liếc nhìn rồi dẫn cô đi lên lầu hai.
Ký túc xá nằm ở một nơi âm u, có giường tầng, có thể ở được tám người.
Lúc Mạnh Nghiên Thanh đi vào thì bên trong đã có bốn người, có thể thấy họ đều là cộng tác viên mới vào. Tuổi của họ không lớn lắm, tầm trên dưới hai mươi tuổi. Mọi người đều khá yên tĩnh, thấy cô đi vào thì họ cẩn thận đánh giá một chút.
Mạnh Nghiên Thanh cười chào hỏi mọi người, cô cất hai bộ quần áo của mình xong thì sửa sang lại một tí rồi đi ra cửa trước.
Ngày mốt bắt đầu làm việc, cô vẫn còn thời gian để tranh thủ xử lý chuyện của mình.
Sổ hộ khẩu mới được làm đang để trong lòng ngực cô, đó cũng chính là tên của cô. Điều này nghĩa là Mạnh Kiến Hồng trước kia thật sự đã biến mất, từ linh hồn đến cái tên. Thay vào đó là một Mạnh Nghiên Thanh hoàn toàn mới, một Mạnh Nghiên Thanh còn sống.
Cô ra khỏi nhà nghỉ, xem xét tình cảnh bây giờ của mình.
Trước đó cô nghĩ đến việc tìm Lục Tự Chương để nói cho anh biết về tình trạng của mình hiện tại. Cô muốn lấy lại của hồi môn của mình ở chỗ anh hoặc là nhờ anh giúp đỡ cô nhưng đáng tiếc là cô không gặp được anh.
Không gặp thì thôi, dù sao đến bây giờ cô vẫn rất thuận lợi.
Tạm thời cô có một công việc có thể nuôi sống bản thân, trong tay cô có một chiếc vòng ngọc bích có thể bán lấy tiền. Cô còn có hộ khẩu thuộc về mình, quan trọng nhất là cô đã sống lại và có thể hô hấp.
Bởi vậy, cô không nhất thiết phải đi tìm Lục Tự Chương.
Thật ra nếu không phải bị ép buộc đến mức này thì cô cũng không muốn gặp Lục Tự Chương lắm.
Cô chết mười năm rồi sống lại theo một cách không ngờ tới, dù sao thì đây cũng là một chuyện không dễ tiếp nhận.
Mà nói về Lục Tự Chương, mười năm nay anh không hề dừng lại mà vẫn luôn tiến về phía trước.
Anh đi du học và được đào tạo chuyên sâu, thăng chức tăng lương, tiền đồ rộng mở, vô số cô gái ngưỡng mộ anh. Dù anh của hiện tại đã ba mươi hai tuổi nhưng vô cùng đào hoa, tuỳ tiện và ung dung tự tại.
Trong quyển sách kia, mặc dù anh không tái hôn nhưng vẫn luôn ung dung tự tại như thế.
Cô muốn thay đổi vận mệnh của con mình, nhưng cũng không muốn dính dáng gì đến Lục Tự Chương.
Không bị cô trói buộc, tháng ngày của anh trôi qua thật sự rất sống động, cứ để anh tiếp tục như thế đi, anh thích làm gì thì làm.
Cô đang đi thì thấy ven đường có một quầy bán hàng, đó là một chiếc xe đẩy ba bánh nhỏ bày biện các loại đồ đạc trong nhà, bên cạnh còn có một chiếc lò than ống sắt giản dị, trên lò than đặt một cái nồi, trong nồi đang bốc khói nghi ngút.
Lúc này đã là hoàng hôn, đèn đường được bật lên, người lái xe đạp trở về nhà ồ ạt như thủy triều tuôn trào trên đường đi.