Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô vẫn còn nhớ mang máng là đã nhìn thấy đầm Bragi, cũng đã thoáng nhìn thấy một vài người mặc áo trắng, nhưng lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, bây giờ mới biết có sự khác biệt trong đó.
Hóa ra chỉ có Bragi mới có thể tiếp đãi khách nước ngoài, mà nhân viên phục vụ không mặc Bragi thì ngay cả những lúc quan trọng họ cũng không thể đến nơi phục vụ khách nước ngoài.
Vương Đức Quý tiếp tục nói: “Bọn họ đều phải thăng tiến từng bước một, kiên trì làm từ chức vụ thấp nhất cho đến lúc tham gia khóa huấn luyện, làm việc xong thì có nhiều cơ hội lắm! Cháu là học sinh cấp ba đúng không? Biết tiếng Anh không?”
Mạnh Nghiên Thanh gật đầu: “Vâng, cháu tốt nghiệp trung học, tiếng Anh của cháu vẫn rất tốt ạ.”
Vương Đức Quý hài lòng: “Vậy thì tốt quá, muốn làm nhân viên phục vụ tiếp đãi thủ trưởng thì phải dựa vào may mắn và cơ hội, việc này không dễ đâu, cháu phải cố gắng nỗ lực lên được áo trắng đấy. Muốn làm áo trắng thì phải biết tiếng Anh, phải có khí chất và ăn nói tốt, làm giỏi thì sẽ được lên chức làm trưởng ban, ở đây bác gọi là “năm bờ oăn”! Nếu cháu có thể làm “năm bờ oăn” thì lợi hại lắm đấy!”
Năm bờ oăn?
Mạnh Nghiên Thanh nghĩ một lúc thì mới hiểu ra, tiếng Anh của mọi người đều là Chinglish*, cho nên “năm bờ oăn” chính là từ number one trong tiếng Anh.
(*) Chinglish: cách phát âm tiếng Anh của người Trung Quốc.
Vương Đức Quý để Mạnh Nghiên Thanh điền đơn đăng ký rồi giới thiệu quy trình cho cô, ông ấy nói khách sạn còn phải tiến hành đào tạo nhân viên phục vụ, bắt đầu từ ngày mốt sẽ chính thức đào tạo nên bảo cô về ký túc xá sửa soạn lại trước.
“Cháu được cho chỗ ở trước, bọn họ không hỗ trợ tiền cơm hai ngày đầu, đến ngày mốt cháu sẽ được phát phiếu ăn của nhà ăn nhân viên.”
Sở trưởng Ngưu biết trên người Mạnh Nghiên Thanh không có đồng nào, lại không đành lòng để cô bị đói, thế là ông ấy móc ra ba đồng: “Cháu cầm đi, ít nhiều gì cũng phải mua gì đó để ăn, đừng để bị đói.”
Đúng là Mạnh Nghiên Thanh không có tiền, không có tiền thì sẽ đói bụng. Thật ra hiện tại cô đã đói gần chết, sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Cô cảm ơn sở trưởng Ngưu rồi nhận lấy ba đồng. Sau khi nói lời tạm biệt với sở trưởng Ngưu thì cô trở về ký túc xá dành cho nhân viên.
Ký túc xá dành cho nhân viên của khách sạn thủ đô phân thành nhiều khu, bên ngoài nhà nghỉ “Hà Công Phủ” và “Hậu Bát Nhai” đều là nơi ở dành cho nhân viên biên chế chính thức, cộng tác viên như cô thì ở nơi tụ tập.
Ở ký túc xá có một căn nhà hai tầng nơi hẻo lánh không đáng chú ý, bên cạnh là phòng xông hơi và thùng nước, phòng xông hơi mở bốn mùa quanh năm. Chân tường của tòa ký túc xá chỗ nào cũng có bụi bẩn, còn có một vài vết than tro không mấy nổi bật.