Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông ấy kinh ngạc nhìn Mạnh Nghiên Thanh, cô gái có khí chất như thế này mà đến làm nhân viên phục vụ ư?
Mạnh Nghiên Thanh hơi gật đầu, lễ phép cười với ông ấy.
Khuôn mặt già của Vương Đức Quý đỏ rồi, ông ấy nhanh chóng hỏi sở trưởng Ngưu: “Anh rể, đây là người anh dẫn đến à?”
Sở trưởng Ngưu: “Đúng vậy, con bé là hàng xóm khu của bọn anh, trong nhà không còn người thân, con bé rất đáng thương.”
Vương Đức Quý trực tiếp đập bàn: “Không cần xem xét nữa, cứ ở lại đây, chú sẽ giải quyết!”
Sở trưởng Ngưu nghe xong thì đương nhiên phải vui mừng rồi: “Chuyện này tất nhiên là được rồi!”
Vương Đức Quý hỏi Mạnh Nghiên Thanh vài vấn đề, Mạnh Nghiên Thanh đều trả lời từng câu một. Vương Đức Quý càng kinh ngạc cảm thán: “Cách ăn nói này cũng chẳng kém gì mấy người áo trắng cả, nhưng mà bây giờ bên chú chưa tuyển thêm với chưa phân công. Nếu cháu ở lại thì phải bắt đầu làm từ áo xanh, vậy được không?”
Mạnh Nghiên Thanh không hiểu, cô bèn hỏi: “Áo xanh là gì ạ?”
Vương Đức Quý giải thích: “Ở khách sạn thủ đô của bọn chú, nhân viên phục vụ được chia ra vài cấp bậc, thấp nhất là làm vệ sinh và việc vặt. Bọn bác đều gọi đây là cu li, bình thường họ mặc áo khoác ngắn màu xanh dương. Còn nếu là nhân viên phục vụ của tiệm ăn, làm nhiệm vụ tiếp khách thì phải mặc áo trắng quần đen phối với giày vải và tất trắng, đó gọi là áo trắng!”
“Những người này chủ yếu là làm công việc phục vụ, nhưng ngoại trừ những công việc phục vụ ra thì lâu lâu còn phải chịu trách nhiệm tiếp khách. Nếu muốn được tiếp đãi những vị khách nước ngoài thì phải ăn mặc đẹp.”
Vương Đức Quý cười nhẹ rồi chỉ vào ảnh chụp bên cạnh, đó là một tấm ảnh chụp nhân viên phục vụ của khách sạn với khách nước ngoài.
Ông ấy vô cùng tự hào nói: “Thấy không, đây là lúc nhân viên phục vụ của khách sạn bọn bác, bọn họ đến Thính Ly quán ở Di Hòa Viên tiếp khách nước ngoài đấy. Những nhân viên tiếp đãi khách nước ngoài với lãnh đạo sẽ phải mặc áo trắng váy đen vào mùa hè, đến mùa đông thì mặc một chiếc đầm len Bragi phối với giày cao gót và tất da nữa. Về phần nhân viên nam thì tất cả đều mặc đồng phục len màu vàng, muốn xinh đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu, đây chính là bộ mặt của khách sạn thủ đô bọn bác!”
Mạnh Nghiên Thanh nghe thì cũng hiểu được đại khái.
Thật ra lúc cô vừa về nước, khách sạn thủ đô vẫn chưa nổi tiếng như vậy, cô cho rằng chỉ có tầng lớp tư sản mới ăn mặc đẹp. Về sau, khách sạn phát triển dần theo sự phát triển của đất nước rồi thiết lập quan hệ ngoại giao, phụ trách tiếp khách nước ngoài thì mới dần chú trọng vẻ bề ngoài hơn, họ bắt đầu đi giày cao gót, mang tất và mặc đầm, đây là bộ phận liên kết với quốc tế.
Sau khi kết hôn, cô cũng từng đi theo cha mẹ chồng tới dự tiệc ở khách sạn thủ đô.