Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn xây một bãi giữ xe rất lớn ở trước phố Trường An. Đây là vị trí đặc biệt để lại cho khách sạn thủ đô, có thể thấy được địa vị của nó trong giới.
Những chiếc xe trong bãi đậu xe hoặc là những con xe Hồng Kỳ với biển số bắt mắt hoặc là những chiếc xe nổi tiếng được nhập khẩu từ nước ngoài, tất cả đều rất khác biệt với cái thời đại toàn màu xám, màu lam và màu vàng này.
Đương nhiên, bên cạnh bãi giữ xe cũng có một số xe thuê với xe kéo, còn có cả bán kem lạnh, bán đồ ăn vặt. Thế là thời đại tiếp nhận thời thượng xa hoa của châu Âu hòa hợp hoàn hảo với khói lửa của Bắc Kinh xưa.
Sở trưởng Ngưu dẫn Mạnh Nghiên Thanh đi vào cửa phụ phía Đông, bên đó là nơi ra vào của xe cung cấp hàng hóa cho khách sạn thủ đô, nhân viên phục vụ cũng đi từ cửa này.
Sau khi đi vào, ông ấy dẫn Mạnh Nghiên Thanh đi mấy vòng, đi qua nhà trệt thấp bé, đến căn phòng chất đầy đồ đạc.
Kiếp trước Mạnh Nghiên Thanh đã đến khách sạn thủ đô nhiều lần, nhưng cô không biết thì ra phía sau sự xa hoa của khách sạn thủ đô còn có một nơi như vậy.
Trong phòng làm việc tản ra mùi ẩm mốc, cô nhìn thấy em vợ của sở trưởng Ngưu, Vương Đức Quý.
Trên tai của Vương Đức Quý đang kẹp một mẩu thuốc, ông ấy cầm bút máy đã rơi vỏ đánh dấu trên bảng kê khai. Khi nhìn thấy sở trưởng Ngưu, ông ấy tùy tiện chào hỏi một tiếng lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Sở trưởng Ngưu: “Đức Quý, anh dẫn một người tới cho em, cô gái nhỏ này là hàng xóm của chúng ta, mong em nể mặt anh mà chiếu cố con bé nhiều chút.”
Vương Đức Quý chau mày, rất khó xử nói: “Anh rể, bên em đã tuyển gần đủ rồi, thêm người nữa thì phải xem xét đã.”
Ý của xem xét là tặng rượu và thuốc lá, nếu muốn đến nơi này làm việc thì phải biếu quà cho ông ấy.
Sở trưởng Ngưu vừa nghe thì phì cười, người em rể này dám chơi chiêu này với ông à, ông ấy nói ngay: “Được, chút nữa em đến nhà anh, anh mời em là được chứ gì!”
Vương Đức Quý thở dài: “Anh rể, không phải em gây sự với anh mà là em nói thật. Bây giờ việc làm không dễ kiếm, ai cũng muốn nhét người vào đây…”
Lời ông ấy nói một nửa thì đột nhiên ngừng lại vì ông ấy nhìn thấy Mạnh Nghiên Thanh.
Cô gái nhỏ cao gầy, trông xinh đẹp sạch sẽ, từ góc độ của ông ấy có thể nhìn thấy cổ thon dài, cả người đều nho nhã quý phái.
Quan trọng là ánh mắt khi nhìn người của cô gái nhỏ điềm tĩnh ung dung, có một loại khí chất khiến ông ấy không cách nào hình dung được.
Ông ấy đang giúp khách sạn thủ đô tìm người, nam thanh nữ tú ông ấy gặp nhiều rồi. Người không đẹp cũng không dám đến khách sạn thủ đô này, nhưng cô gái trẻ tuổi có khí chất như vậy thì đây là lần đầu tiên ông ấy gặp.